"Khả Mạn, em giận tôi sao?"
"Không giận."
"Nói dối. Nếu không giận tại sao đã ba ngày kể từ khi tôi vào bệnh viện em vẫn không hề đến thăm tôi?"
Nghe thấy giọng điệu như sắp khóc từ trong điện thoại, Thập Nhất hờ hững nhắc nhở: "Không cần khóc, giờ tôi không nhìn thấy được đâu."
Bíp… Điện thoại vang lên âm báo đề nghị kết nối cuộc gọi video.
Tên này thật lắm trò mà!
Vừa nhấn đồng ý, gương mặt chàng trai với đôi mắt hồng hồng nhanh chóng xuất hiện, là nét mặt chuẩn bị ăn vạ quen thuộc.
"Khả Mạn… Tôi nhớ em."
Không hổ là điện thoại xịn, camera rõ nét nên biểu cảm của hắn được truyền đến vô cùng chân thật. Thập Nhất có cảm giác rất lạ, vẫn là Quách Tần ấy nhưng hình như đã có điều gì thay đổi.
"Sao em không tới thăm tôi?"
"Tôi bận thu xếp hậu quả do cậu để lại."
Đột nhiên Quách Tần cúi đầu nên không thấy cảm xúc của hắn, chỉ có giọng nói trầm thấp bộc lộ buồn bã.
"Tôi nghe về chuyện bị mất chức của em rồi. Khả Mạn, em có hối hận vì đã làm vậy không?"
Thập Nhất im lặng nhìn màn hình, không trả lời.
Đợi Quách Tần ngẩng lên liền đối diện với đôi mắt bình lặng như mặt hồ, là mặt hồ tối đen như mực không thể nhìn thấu bên trong. Lúc này Thập Nhất mới chậm rãi mở miệng:
"Trả lời thật cho tôi nghe xem, Quách Tần, cậu vui chứ?"
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Quách Tần lại hiểu rõ cô muốn nói đến điều gì.
Hắn nhìn cô một lúc thật lâu, không biểu lộ cảm xúc, có lẽ hắn đang phân vân có nên tiếp tục diễn kịch hay không.
Đến cuối cùng, đôi môi kia dần dần cong lên, độ cong hoàn hảo cho nụ cười rạng rỡ:
"Có… tôi rất vui."
Nhìn thấy đôi mắt lấp lánh quen thuộc, Thập Nhất có chút xúc động muốn xuyên qua màn hình chạm vào gương mặt đối phương.
Thay đổi hay không thì hắn vẫn luôn bừng sáng như ánh mắt trời và dễ dàng xua đi mọi khó chịu trong cô. Thật là… cứ như này bảo cô làm sao nghiêm khắc dạy dỗ hắn đây?
"Nghỉ ngơi đi. Xong việc sẽ đến hỏi tội cậu."
"Khi nào em mới xong việc?"
"Không biết."
Quách Tần tuy thất vọng vẫn gắng gượng mỉm cười với cô một cái: "Dù bao lâu tôi cũng sẽ chờ em."
Lộc… cộc… Cạch…
Tiếng bước chân bên ngoài, tiếng mở cửa phòng vang lên, sự xuất hiện của cô gái ngay trước mắt làm Quách Tần hoàn toàn bất ngờ.
"Em…?"
"Lúc cậu gọi điện là tôi đã đến dưới nhà để xe rồi."
Mặc kệ vết thương trên người, Quách Tần nhảy vọt xuống giường, chạy tới ôm chầm Thập Nhất, vòng tay của hắn chặt lắm, giống như muốn khảm cả thân thể lên đối phương.
Rõ ràng chỉ mới ba ngày không gặp nhưng trông hắn cứ như đã trải qua một quãng thời gian cô đơn rất dài… rất rất dài.
Quách Tần ôm Thập Nhất rất lâu, mãi đến khi vết thương ở bụng đau nhói vì bị đè ép thì mới chịu buông ra.
"Khả Mạn, rốt cuộc em cũng đến rồi. Tôi rất nhớ em."
Thập Nhất không trả lời mà nhìn chằm chằm vào đôi chân trần đang đi trên sàn nhà. Cô đột ngột tiến tới nắm eo Quách Tần, thoắt một cái, cả người hắn đã bị vác trên vai. Đúng vậy, là vác chứ không phải cái kiểu ôm công chúa gì đó đâu.
Bụp… Quách Tần bị Thập Nhất ném lên giường bệnh.
Vừa rơi xuống không bao lâu hắn đã lập tức ngồi dậy bám riết lấy cô ngay.
"Tôi nói là tôi rất nhớ em mà."
"Tôi cũng nhớ mình đã nói đến đây để hỏi tội cậu. Ôm với ấp cái gì?"
Quách Tần vẫn không buông ra, gương mặt vô tội kia cứ như đang chỉ trích ngược lại cô vậy.
"Chẳng lẽ nhớ em cũng là tội sao?"
"Quách Tần, cậu-"
Không để Thập Nhất kịp nói hết, người đàn ông vươn tới ngậm lấy môi cô, bắt đầu cắn mút. Có lẽ hắn đang muốn dùng sự ngọt ngào để nịnh bợ và trốn tội.
Thập Nhất quyết tâm bỏ qua mọi cám dỗ, trực tiếp đẩy người, kéo ra khoảng cách an toàn.
"Nói chuyện trước! Quách Tần, lỗi lần này của cậu quá lớn, tôi sẽ không bỏ qua."
Quách Tần ngã nằm trên giường đột nhiên ôm bụng, nhăn mày tỏ ra đau đớn: "A… động tới vết thương rồi..."
"Đừng giả vờ, tôi vẫn chưa động tới bụng cậu đâu."
"Híc… không có. Tôi thật sự bị đau mà."
Thập Nhất nhìn nhìn Quách Tần, kỹ xảo diễn kịch của hắn thật sự khiến cô không biết đường nào mà lần.
Rốt cuộc đôi chân vẫn không kìm được bước tới gần hơn. Tay cô còn chưa chạm vào đối phương đã bị hắn dùng lực ôm cả người kéo lên giường.
Tên này… lại mạnh hơn nữa rồi. Đó là điều Thập Nhất nhận ra ngay khi bị Quách Tần giam giữ dưới thân.
Cô biết qua mỗi thế giới "Hắn" sẽ lại có một tiến triển gì đó, dù bây giờ mới là sức mạnh cơ bắp thôi nhưng thế này có hơi nhanh quá rồi, là bởi vì xuất hiện lực lượng bí ẩn kia sao?
Thập Nhất rất nhanh liền không thể suy nghĩ tiếp bởi sự tấn công cuồng nhiệt của người đàn ông phía trên.
Có lẽ bởi vì tay cô bị giữ quá chặt hoặc chỉ đơn giản là nụ hôn quá mê người nên rốt cuộc cô gái chỉ nằm đó và tiếp nhận ngọt ngào.
Đối phương không phản kháng nên Quách Tần ngày càng mạnh bạo hơn, hắn buông tay cô ra, vừa hôn vừa vuốt ve, từ sườn má, sau tai, chiếc cổ và dần dần đi xuống.
"Cậu nghĩ dùng cách này để lấp liếm tội trạng là sai rồi đó." Sau nụ hôn, giọng nói của Thập Nhất đã có phần khác lạ.
"Không có…"
Người đàn ông vùi đầu vào cổ cô, đôi mắt như nhiễm lên lớp màng say say của ái tình.
"Tôi chỉ muốn thể hiện nỗi nhớ với em thôi. Khả Mạn, tôi muốn em…"
Bóc… Một cúc áo bị mở ra… Môi người đàn ông tiếp tục chu du trên làn da đang dần ửng hổng, hơi thở nóng ấm phả vào cổ, có chút tê dại.
Khi lý trí và cả quyết tâm dạy dỗ gì đó đều sắp bị vứt lên chín tầng mây thì một sắc đỏ vô tình lọt vào mắt Thập Nhất, lớp băng trắng lấp ló trong cổ áo rộng thùng thình nhiễm đỏ vì vết thương đang rỉ máu.
Cơn tức giận đột ngột bộc phát, Thập Nhất trực tiếp nắm đầu đối phương lôi lên:
"Dừng lại cho tôi!"
Ánh mắt đặc biệt lạnh lùng ấy khiến Quách Tần lập tức sững lại.
Thập Nhất đẩy hắn ra, ngồi dậy, đồng thời nhấn nút gọi người ở ngay bên cạnh đầu giường.
Quách Tần đã không nhìn thấy hành động của cô bởi lúc này hắn đang bận tổn thương vì bị từ chối thân mật. Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, khuôn mặt thoắt cái biến thành thất vọng.
"Khả Mạn, bây giờ em thậm chí không muốn động vào tôi sao?"
Thật khó hiểu khi Quách Tần trở nên tiêu cực như lúc này. Hắn giống như đang quay lại con người ban đầu vậy.
"Quách Tần, tôi nghĩ mình đã thể hiện rất rõ tình cảm với cậu, nếu có vấn đề gì cậu nên hỏi thẳng tôi."
"Tôi rất vui khi em vì tôi mà hủy bỏ buổi phát sóng quan trọng. Chẳng có vấn đề gì ngoài việc tất cả mọi người đều biết rằng tôi quan trọng với em đến nhường nào."
Quách Tần đang cười, nụ cười không hề chạm đến ánh mắt, không lộ ra bất kỳ đau thương hay yếu ớt nào, lại khiến tâm trạng Thập Nhất bất giác ảm đạm vì nó.
"Khả Mạn, ôm tôi được không?"
Người đàn ông chỉ ngồi đó và chờ đợi, cố tỏ ra bình tĩnh mặc dù câu nói kia càng giống lời cầu khẩn của một chú nhỏ.
Vậy nhưng cái hắn đợi được là sự xuất hiện đột ngột của y tá.
"Kiểm tra vết thương cậu ấy giúp tôi."
Thấy cô gái đứng lên như chuẩn bị rời đi, Quách Tần hốt hoảng nắm tay cô lại: "Không! Em không được đi."
Máu từ vết thương trên bụng đã bắt đầu thấm ra cả đồng phục bệnh nhân, Thập Nhất thật sự muốn nổi giận rồi, động tác hung bạo cởi áo hắn ra.
"Có chịu ngồi yên không, hay phải đi khâu lại mấy mũi cậu mới vừa lòng?"
Quách Tần không hề nhận ra tình trạng của bản thân cho đến khi nhìn thấy dải băng trắng đã nhuộm đỏ một vùng.
Thập Nhất giành luôn công việc của y tá, cởi băng ra xem xét vết thương rồi tự mình băng lại cho Quách Tần, người y tá từ lo lắng cũng chuyển qua khen ngợi tay nghề của cô.
"Cũng may đường chỉ chưa bị đứt ra đấy. Tuổi trẻ bây giờ đúng là thiếu kiềm chế mà, còn không để ý mình đang ở bệnh viện nữa." Người y tá vừa thu dọn dụng cụ vừa nhẹ nhàng la mắng, bởi vì dày dặn kinh nghiệm nên bà nhìn thấu hết mọi chuyện xảy ra trước đó.
Thay vì xấu hổ, Quách Tần thẳng thắn đáp trả: "Ở bên người mình yêu khó kiềm chế lắm ạ."
"Khụ… thật là…"
Y tá không quên dặn dò hai người phải cẩn thận, tuyệt đối không được để bệnh nhân vận động mạnh rồi mới rời đi.
Có không gian riêng tư là Quách Tần lại bám dính lấy Thập Nhất.
"Hồi nãy em đẩy tôi ra vì nhìn thấy vết thương chảy máu hả?"
"Ừm. Đừng ôm nữa."
"Không sao đâu mà, tôi sẽ cẩn thận không để chạm vào vết thương."
"Tôi không tin cậu. Cậu nói sẽ nghe lời tôi rồi rốt cuộc thế nào? Quách Tần, tôi đã nói dù vì bất kỳ lý do gì cậu cũng không được làm tổn thương chính mình."
Đối diện với sự tức giận của Thập Nhất, Quách Tần hơi ngẩn ra, giống như bị ngạc nhiên, nhưng thái độ khác lạ ấy chỉ diễn biến trong tích tắc.
"Tôi không hiểu em đang nói gì cả. Vết thương này là sự cố ngoài ý muốn-"
"Quách Tần!" Thập Nhất cắt ngang lời bào chữa vô dụng của hắn: "Cậu bây giờ rất thông minh, thông minh hơn cả những gì tôi nghĩ, đến mức tôi thậm chí không thể nhìn thấu toàn bộ hành động của cậu."
Người đàn ông bị cô giữ chặt, mắt đối mắt, muốn trốn cũng không được. Quách Tần bất lực, cam chịu trước lời vạch trần ấy, há miệng định nói thì trên má truyền đến cảm giác mềm mại.
Là ngón tay đang vuốt ve cùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
"Không sao cả, Quách Tần, cậu có thể giấu diếm tôi về thân thế, công việc, hay nói dối bất cứ chuyện gì. Những việc cỏn con này không làm tôi tức giận bởi không sớm thì muộn cậu đều sẽ phải thành thật thôi."
"Chỉ duy nhất một điều tôi tuyệt đối không cho phép là hành vi tổn hại đến chính bản thân cậu. Quách Tần, tôi đã rất tức giận, tức giận hơn cậu nghĩ nhiều đấy."
Thập Nhất không phải người dễ nổi giận, nhưng mỗi lần liên quan đến hắn cô đều mất bình tĩnh rồi nói hoặc làm ra việc gây tổn thương đối phương. Bởi vì đã có bài học từ thế giới trước nên cô mới để bản thân hoàn toàn nguôi giận rồi đến gặp Quách Tần.(*)
"Nếu còn để bị thương thêm một lần nữa, quyền tự do tung hoành của cậu chắc chắn sẽ bị thu hồi. Bởi vì một chú cún không ngoan ngoãn thì cần trang bị thêm sợi dây xích, hiểu không?"
Ánh mắt cô gái cực kỳ nghiêm khắc khiến Quách Tần sững sờ. Qua một lúc, không biết nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên cúi đầu, che đi biểu cảm, chỉ có giọng nói nặng trĩu tâm sự:
"Xin lỗi Khả Mạn, những gì tôi kể với em trước đây đều là sự thật, tôi không hề nói dối em, thật sự đấy! Chỉ là tôi cố tình giấu đi một vài chi tiết quan trọng thôi, bởi vì tôi không muốn liên lụy đến em."
"Em giúp tôi loại bỏ đám xã hội đen Ngô Ưng, thay tôi hỗ trợ hàng tháng cho 42 đứa trẻ, chừng đó đã là quá nhiều rồi… Với tư cách là một người đàn ông, tôi phải tự lực đứng dậy, tự bước đi đến bên cạnh em."
Gương mặt Quách Tần được Thập Nhất nâng lên, cô vẫn như cũ không thể nhìn thấu đằng sau rất nhiều lớp ngụy trang đang che giấu điều gì.
Trước đây mỗi lần "Hắn" đều sẽ lựa chọn tôn trọng và chờ đợi cô nên lần này Thập Nhất cũng muốn đối xử với hắn theo cách đó.
"Vậy chỉ cần tôi đứng yên trên đỉnh núi chờ đợi cậu là được phải không?"
Quách Tần lập tức vòng tay ôm Thập Nhất, giọng nói mang theo quyết tâm sâu sắc:
"Chắc chắn tôi sẽ bước tới nắm tay em, chắc chắn đấy! Khả Mạn, tôi sẽ dẹp hết toàn bộ vật cản trên con đường ấy và trở thành người duy nhất đứng bên cạnh em."
Thập Nhất có cảm giác kỳ lạ, lại không rõ điều ấy bắt nguồn từ đâu. Cúi xuống nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, cô quyết định phải bỏ qua cảm giác vớ vẩn này.
Các thế giới trước Thập Nhất đều ích kỷ ôm lấy mọi việc để giành sự tốt đẹp nhất cho Hắn, nhưng Từ Chính Quân đã giúp cô nhận ra lặng lẽ nhìn hắn nỗ lực vì cô lại là một sự ủng hộ khiến hắn vui vẻ.
Vậy nên thay vì tự mình đứng đầu ngọn sóng, cô lựa chọn lùi lại một bước, lặng lẽ hỗ trợ Quách Tần thông qua Âu Dương Lân.
"Dù sao lần này cậu cũng phạm lỗi rồi nên sẽ có hình phạt cho cậu. Buông ra đi."
"Hic… là gì cơ?"
"Đây, canh cà rốt hầm xương, một miếng cà rốt cũng không được bỏ thừa."
Hình phạt này sẽ khiến người ta cười nhạo cô mất. Haizz… Thật là bất lực với hắn mà.
(*)Thập Nhất đã hai lần nổi giận với Đổng Trác và Từ Chính Quân.