Khi Lý Dịch mơ màng tỉnh dậy, liền nhìn thấy hình ảnh thiếu nữ đang ngủ gục trên giường của hắn, cả người nàng ngồi bệt trên nền đất lạnh giá, còn bàn tay thì nắm chặt hắn.
Hắn há miệng muốn gọi nàng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, cổ họng khô khốc và đau rát.
Thiếu nữ đang ngủ đột nhiên thức giấc, nhìn thấy Lý Dịch mở mắt nhìn mình, nàng xúc động ôm chầm lấy hắn:
"Lý Dịch, rốt cuộc huynh cũng tỉnh rồi. Huhu…"
Tiếng khóc nức nở của Mã Linh vang lên, nước mắt ấm nóng thấm vào cổ hắn. Lý Dịch mới tỉnh dậy còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Mã Linh. Cố gắng cất lời bằng giọng nói khàn đặc:
"Đừng khóc. Ta không sao mà."
Mã Linh khóc một lúc rất lâu mới chịu dừng lại, đôi mắt nàng đỏ hoe, nấc lên từng hồi:
"Hức… Ta cứ nghĩ huynh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."
"Trước tiên, muội lấy cho ta miếng nước đã được không?"
Mã Linh sau đó đã kể lại cho Lý Dịch nghe về chuyện hắn bị trúng độc, cơ thể hắn gần như không thể trụ nổi. May là Diêu Miên tìm đến một vị thần y điều chế thuốc giải cho hắn.
Hắn uống thuốc giải mà vẫn hôn mê bảy ngày liền, nên Mã Linh đã rất lo lắng.
"Vậy là Diêu Miên đã cứu ta sao?"
"Đúng vậy, nếu không có tỷ ấy, thì ta đã định trở về Hồng Y Các để tìm thuốc giải cho huynh rồi. Tỷ ấy đã cứu cả ta và huynh."
"Cảm ơn muội."
Lý Dịch yếu ớt mỉm cười, đưa tay xoa đầu thiếu nữ vẫn đang còn thút thít:
"Để muội phải lo lắng rồi."
"Không đâu, huynh khỏe là ta mừng rồi."
"Vậy Diêu Miên có ở đây không? Ta muốn cảm ơn nàng ấy."
"Tỷ ấy đã rời kinh thành cách đây bốn ngày rồi."
Người mà bọn họ nhắc tới lúc này lại đang ngồi bên đống lửa, xung quanh là rất nhiều binh lính nằm ngủ giữa rừng núi heo hút.
Chuyện từ mấy ngày trước, phủ tứ hoàng tử đột nhiên nhận được thánh chỉ, yêu cầu hắn dẫn đầu đoàn quân đi dẹp bạo loạn ở Hà Châu.
Hà Châu là một khu vực nằm ở phía tây, thường xuyên phải chịu lũ lụt dẫn đến mất mùa, thất bát. Người dân nghèo đói bắt đầu tụ họp với nhau thành một băng cướp nhỏ, đi cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Sau đó quy mô ngày càng lớn hơn, bọn họ tự gọi mình là quân Khởi, giết tri phủ, bá chiếm Hà Châu, bắt đầu cướp sang cả những vùng lân cận.
Người chỉ huy đám quan binh đi dẹp loạn lần này là một Nhị đẳng thị vệ, còn Chính Tử Khanh mang cái danh Lang trung được hoàng thượng cử đi để xử lý chuyện đê điều.
Hoàng thượng vốn cũng không trông mong đứa con này làm được gì, mà chỉ nghe lời xúi giục của Thái Khang điều hắn đi để giảm bớt ô danh của hắn.
Đối với Thái Khang, đây là cơ hội để hạ bệ nam chính nhờ vào tên gián điệp Thẩm Vũ Lý kia, nhưng Thập Nhất cô sẽ khiến nó trở thành bệ đỡ, bắt đầu danh tiếng cho Chính Tử Khanh.
"Này, dậy đi. Ngài còn định ngủ đến khi nào?"
Thập Nhất dùng chân đá đá Chính Tử Khanh đang ngồi ngủ gục cạnh gốc cây.
Nam chính mơ màng mở mắt ra, nhìn ra xung quanh thấy mọi người đều đã ngủ hết liền đứng dậy.
"Chúng ta đi thôi."
Nơi mà Thập Nhất và Tử Khanh lén lút đi đến chính là căn cứ chính của quân Khởi. Với kinh nghiệm sát thủ của Diêu Miên và sự hỗ trợ từ đội ám vệ của nam chính mà hai người dễ dàng đột nhập vào trong.
Lúc Ngô Cai tỉnh dậy thì trên cổ ông đã bị kề một con dao sắc bén. Nam nhân này chính là người đứng đầu của quân bạo loạn.
Chính Tử Khanh đứng trước giường ông ta mỉm cười:
"Xin chào, ta muốn nói chuyện với ông, Ngô Cai."
"Nói chuyện mà kề dao vào cổ ta như vậy sao?"
"Xin lỗi, để tránh ông gọi người tới chúng ta chỉ có thể làm như vậy. Nếu ông đồng ý cho bọn ta một canh giờ để nói chuyện thì thuộc hạ của ta sẽ lập tức bỏ ra."
Ngô Cai gật đầu đồng ý, Thập Nhất lập tức buông dao của mình ra. Cô im lặng đứng bên cạnh nhìn Chính Tử Khanh bắt đầu tỏa ra hào quang nam chính của mình.
Cuộc đàm luận giữa hai người bọn họ rất thuận lợi, Ngô Cai xuất thân thợ săn, là một nam nhân trung niên vạm vỡ dũng mãnh nhưng tính tình lại khá chất phác. Rất nhanh ông đã xuôi theo những lời thuyết phục của Tử Khanh.
Trong cốt truyện, nam chính cũng sử dụng cách hòa bình để thương lượng với người đứng đầu quân Khởi như thế này. Bọn họ bắt tay với quan binh để khôi phục lại đê điều theo phương thức cải cách của Tử Khanh.
Chỉ có điều bởi vì có gián điệp Thẩm Vũ Lý ở bên cạnh mà kế hoạch thất bại, quân Khởi mất niềm tin ở nam chính nên bắt đầu trận chiến trước. Nhưng quân Khởi so với quan binh thì số lượng và chất lượng đều yếu hơn. Bọn họ nhanh chóng bị đàn áp và xử trảm. Còn nam chính thì mất đi một lực lượng ủng hộ trong tương lai.
Bây giờ đã có Thập Nhất, mà nam chính cũng biết Thẩm Vũ Lý là gián điệp nên chắc chắn không thể để chuyện đó xảy ra.
Quân Khởi mở cổng xin hàng trong ánh mắt kinh ngạc của quan quân. Rất nhanh sau đó hai đội quân cùng nhau họp bàn về vấn đề cải thiện đê điều nơi đây.
Tên gián điệp Thẩm Vũ Lý đã đưa ra cho ra một phương pháp nghe qua dường như rất hợp lý và hữu hiệu:
"Nước đổ vào một cái chén nhỏ thì đầy tràn, nhưng cũng ngần ấy nước đổ ra một cái mâm lớn thì nước sẽ được phân trên một diện rộng hơn nhiều, tình trạng ngập nước nếu có xảy ra cũng không quá nghiêm trọng. Cho nên theo thần phải phá bỏ đê điều."
Thẩm Vũ Lý lấy dẫn chứng về dân ở ngoại đê, khi mưa lũ người dân xoa thể đi và ở bằng thuyền, đợi nước rút nhờ lượng chất màu mỡ đọng lại sẽ giúp canh tác ruộng lúa tốt hơn.
"Những vùng nằm trong vòng bao bọc của đê luôn coi nước như thù, muốn đào ra lấy nước thì sợ vỡ đê, vì muốn bảo vệ đê điều mà bỏ ruộng lúa. Cái này không phải chính là làm đê vệ nông lại ngăn trở việc nông hay sao?" (*)
(*) Ý nói làm đê là để bảo vệ cho công việc làm nông nhưng chính nó lại đang ngăn cản công việc làm nông. Tham khảo tại Bắc kỳ hà đê sự tích - Hà Ngọc Xuyên dịch – Bộ Quốc gia Giáo dục - Sài Gòn 1963
Lý luận này của Thẩm Vũ Lý thật là làm cho đám quan lại mới nhận chức gật gù muốn vỗ tay.
Lập luận của ông ta nghe thi có vẻ hay và logic đấy nhưng thực chất thì…
Chính Tử Khanh lên tiếng chỉ ra sai lầm trong ý kiến của hắn:
"Nếu đồng loạt bỏ hết đê, các làng mạc sẽ chìm trong nước lũ, muốn canh tác trở lại, phải chờ đến rất nhiều năm. Cứu trợ cho dân chúng trong suốt nhiều năm là điều rất khó thực hiện, nông dân dễ rơi vào tình trạng đói khổ, chết chóc."
Thật ra vấn đề này Thập Nhất và Chính Tử Khanh đã nói chuyện với nhau. Cách của Thẩm Vũ lý không đúng nhưng cũng không sai hoàn toàn.
Trong tương lai khi Chính Tử Khanh lên ngôi, hắn sẽ bỏ đê ở những vùng đất cao và giữ đê ở những vùng đất thấp, tìm cách nâng cao những vùng đất thấp để tiến dần đến việc bỏ hẳn đê.
Trong vòng khoảng mười năm, những vùng thấp sẽ được sa bồi thành vùng không ngập nước. Tại hầu hết những nơi còn lại, một số nơi lòng sông cao hơn mặt ruộng năm trượng, buộc phải giữ đê và mở rộng dòng chảy.
Còn bây giờ dưới sự lãnh đạo của Chính Tử Khanh, bọn họ bắt đầu xây dựng lại hệ thống kênh dẫn, hồ chứa từng cao độ.
Những công việc này cần một nguồn lớn nhân lực, và đám quan binh đã bị nam chính trưng dụng như thế suốt sáu tháng qua.
"Phụ hoàng cũng bắt đầu gửi người đến đây rồi. Diêu Miên, ngươi thật sự cho rằng bây giờ ta không cần diễn kịch nữa sao?"
Chính Tử Khanh tay chân lấm lem ngồi trên bờ đất, phía trước là một đám người vẫn đang cùng nhau bới đất tạo hồ.
Thời gian này nam chính đã hoàn toàn rũ bỏ thành công hình tượng hoàng tử vô dụng của mình, thu phục Nhị đẳng thị vệ cùng mười ngàn quân lính. Và cả bảy ngàn người của quân Khởi.
"Ngài có biết bây giờ khắp kinh thành đều là tin tức về ngài ở đây không?"
Tử Khanh không hiểu nhìn Thập Nhất:
"Ý ngươi là sao?"
"Thần Tiên Lâu kia không chỉ có mục đích kiếm tiền, mà còn để điều khiển dư luận."