Thập Nhất đã có thêm hai "thuộc hạ" Mã Linh và Lý Dịch, nên cô cũng đâu thể để bọn họ ngồi chơi không.
Mã Linh thay cô quản lý tửu lâu, trừng trị những kẻ sắc lang táy máy tay chân trong tiệm. Còn Lý Dịch thì trở thành người kể chuyện nổi tiếng của Thần Tiên Lâu, những câu chuyện hấp dẫn của hắn khiến mọi người thích thú vừa ăn vừa bàn luận.
Ở thời đại nào thì dư luận cũng đều cực kỳ quan trọng. Dưới ngòi bút của Thập Nhất, nam chính trở thành một lãng khách quay đầu. Một vị hoàng tử vì nhìn thấy sự nghèo đói, kham khổ của dân chúng mà tự hổ thẹn, bắt đầu thay đổi. Dùng tri thức của mình để cải thiện đê điều, còn không ngại khó khăn, ngại bẩn lam lũ cùng nông dân.
"Ngươi có lý do chính đáng để thoát khỏi vai diễn mà không bị nghi ngờ. Còn hoàng thượng cho dù có không thích ngươi thế nào thì dưới con mắt của dân chúng và thành tựu ở đây, ông ta cũng phải khen ngợi và thăng tiến cho ngươi."
Chính Tử Khanh nghe thấy kế hoạch chỉnh chu của cô mà hoang mang:
"Vậy nghĩa là ngay từ đầu khi mở Thần Tiên Lâu ngươi đã chuẩn bị tất cả những điều này sao?"
Thập Nhất ra vẻ bí hiểm:
"Ngươi đoán xem."
...
Ở kinh thành lúc này đang gần đến ngày lễ hội hoa đăng, không khí lại càng trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Những sạp hàng, quán xá đông đúc người qua kẻ lại, ai nấy vui vẻ trò chuyện mỉm cười.
Trong không khí tấp nập ấy lại có một thân ảnh lẳng lặng ngồi nhìn xuống dưới từ lầu hai của Thần Tiên lâu. Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, nhưng tất đều giống như chưa được động tới.
Ngay gần chỗ ngồi của hắn, có một nam nhân ở trị trí trung tâm, đang thu hút ánh mắt của những thực khách xung quanh. Đó là một nam tử có vẻ ngoài bình thường, giọng nói rành rọt rõ ràng, đang kể chuyện về tứ hoàng tử cứu một hài tử thường dân, dẫn đến trên mặt có một vết sẹo nhỏ.
"Khi nào hoàng tử trở về rồi, các ngươi liền được chứng kiến vết sẹo đó của ngài ấy."
"Nghe nói lãnh đạo của quân Khởi đã quy phục ngài ấy chỉ bằng một buổi bàn luận thôi cơ đấy."
"Nếu ngài ấy đen đi, ta sẽ mang thuốc dưỡng da tốt nhất tặng ngài ấy mới được."
"Ai da… thiếu nữ nhà quê như ngươi có gặp được mặt ngài ấy để tặng hay không hả?"
"Haha…"
Chính Lập Thiên thu lại ánh mắt, cầm chén rượu lên tu một hơi, lại cầm đũa gắp một miếng thức ăn.
"Tứ ca khi nào trở về?"
Doãn Tiêu đứng phia sau lên tiếng trả lời:
"Thần nghe nói phải ba tháng nữa việc ở Hà Châu hoàn thành, ngài ấy mới trở về kinh thành."
Miếng thịt được bỏ vào miệng thưởng thức, Lập Thiên nhai nhai mấy cái lại trở nên ủ rũ:
"Cũng giống nhưng lại không giống lắm."
"Hoàng tử, người không định trở về sao? Liễu tiểu thư chắc còn đang đợi người trong cung."
Liễu tiểu thư mà Doãn Tiêu vừa nhắc đến là đích nữ của Liễu đại tướng quân, người đang cầm binh quyền trong tay, theo mối quan hệ thì cũng chính là biểu muội của hắn.
"Ngươi thích thì đi mà về. Ta còn chơi chưa đủ đâu."
Lập Thiên đập bàn đứng dậy, hướng mà hắn đi là nhà xí, Doãn Tiêu ở bên ngoài chờ đợi, nhưng một lúc lâu cũng không thấy Bát hoàng tử đi ra.
Doãn Tiêu lên tiếng gọi cũng không có một ai đáp lời, cho đến khi hắn tông cửa xông vào thì đã không còn thấy ai ở bên trong nữa.
Doãn Tiêu lập tức tái mặt, hắn chạy ra bên ngoài tìm đám thị vệ ẩn nấp nhưng bọn chúng đều không nhìn thấy Lập Thiên ra ngoài.
"Chết tiệt. Mau báo cho hoàng thượng."
…
Thập Nhất cùng nam chính Tử Khanh đi khảo sát công trình đê điều diễn ra suốt nửa năm qua. Làn da của cô và hắn đều đã sạm đi một tông rồi. Cả bộ y phục thô sơ trên người cũng không khác gì một thường dân chính hiệu.
"Diêu Miên, việc đê điều gần như sắp hoàn thành rồi. Ba ngày nữa sẽ tới lễ hội hoa đăng, ta cũng muốn chiêu đãi quan binh và dân chúng một bữa, nhưng kinh phí hoàng thượng cho chúng ta…"
Tử Khanh có vẻ khá khó xử, thời gian qua mọi người đều vất vả, nếu ngày lễ cũng không thể vui chơi thì còn gì gọi là lễ hội.
"Chuyện này đơn giản mà."
Với Thập Nhất thì việc tìm kiếm thức ăn ở nơi có nhiều núi rừng như thế này rất dễ. Hôm ấy cô đem theo nam chính, Ngô Cai và một đoàn quan binh dũng mãnh lên núi.
"Từ hoàng tử, ngài dẫn đường cho chúng ta đi. Đi theo linh tính của ngài là được."
Còn chưa đi vào bao lâu bọn họ đã gặp ngay một con lợn lòi rất lớn, quan binh lập tức kéo cung, liên tiếp nhả tên về phía nó.
Phập… Phập…
Có mấy mũi tên đã trúng vài thân thể to lớn của nó, con lợn rống lên thật to rồi bắt đầu phi nhanh về phía trước khiến đám quan binh tái mặt.
Trong ấy lại có một thân ảnh xanh nhạt đứng im tại chỗ nhìn con lợn xông đến.
"Diêu Miên! Mau tránh ra."
Thập Nhất hai tay giữ chặt lấy sừng của nó nhưng sức lực của cô so với nó lại yếu hơn, thân hình cô bị đẩy lùi về phía sau. Trước khi bị tông vào gốc cây, cô lộn mình lên người con lợn rồi nhảy xuống.
Con lợn bị đâm đầu vào thân cây nhưng vẫn còn rất khỏe, nó tiếp tục quay lại tìm kiếm thân ảnh Thập Nhất.
Cô phi thân như chớp để tránh những cú húc điên cuồng của lợn độc chiến. Tay chân linh hoạt, thêm nhiều nhát dao cắm ngập vào lưng, bụng, đầu thì con lợn mới chịu nằm vật xuống đất, thở hổn hển.
Trận chiến kết thúc, Tử Khanh vội vàng chạy đến nhìn cô từ trên xuống dưới:
"Ngươi có bị thương ở đâu không?"
"Haha… võ lực của Diêu cô nương mà hoàng tử còn phải lo sao? Nàng ấy còn mạnh hơn ta đó."
Ngô Cai cười ha hả lên tiếng.
Từ khi đến đây Thập Nhất cũng không che giấu thân thủ của mình, nên ai cũng biết nha hoàn bên cạnh tứ hoàng tử vô cùng lợi hại.
Khi đám người còn đang thu thập xác con lợn lòi thì một tiếng gầm chấn động rừng già vang lên.
Mọi người còn chưa kịp định thần đã nhìn thấy hổ xám khổng lồ từ rừng vọt ra, phi thẳng về phía nam chính và Thập Nhất đang đứng.
"Là hổ xám!!!"
Tử Khanh cầm kiếm đứng chắn đằng trước, chuẩn bị sẵn sàng để chém nó nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị một lực mạnh đẩy ngã ra xa.
Thập Nhất nhanh chân chạy đi, con hổ đuổi theo sát nút sau cô.
Mũi tên vèo vèo bay tới con hổ, lại vì tốc độ của nó quá nhanh nên không thể bắn trúng.
"Hổ xám hiếm có như vậy tại sao có thể xuất hiện ở vùng này chứ?"
Ngô Cai làm thợ săn bao nhiêu năm cũng chưa từng nhìn thấy hổ xám, loài hổ nổi tiếng hung ác hơn tất cả đồng loại khác.
Thập Nhất bị con hổ ở phía sau vồ tới vả một cú trời giáng, phải nhanh chân lắm cô mới tránh được cú táp của nó. Con hổ hụt hơi, vả vào thân cây khiến thân cây toác ra.
Cô chém vào thân thể nó vài nhát dao găm. Trận đánh cứ thế diễn ra một hồi, khi cô chuẩn bị làm cú dứt điểm vào điểm yếu của nó thì con hổ đột nhiên dừng lại, chạy tót vào khu rừng.
Thập Nhất lồm cồm bò dậy từ dưới đất, trên vạt áo cô có vết cào từ móng vuốt sắc bén của nó, vết thương đang rỉ máu.
Tử Khanh nhìn vết thương trên tay cô thì mày nhíu chặt lại:
"Tại sao ngươi lại đẩy ta ra như vậy hả? Ta đã nói ngươi không cần động tới mấy việc nguy hiểm như vậy rồi mà. Ngươi không nhớ mình là nữ nhân sao?"
Trước ánh mắt mọi người, hắn thuận thục xé áo xuống muốn băng bó cho cô.
Thập Nhất lùi lại một bước, dương mắt khó hiểu nhìn nam chính:
"Ta không sao. Chỉ là vết thương nhỏ."
"Haizz. Vậy ngươi tự băng lại đi, nếu không nó sẽ chảy máu."
Chỉ trong một buổi mà đám quan binh đã săn bắt được rất nhiều chiến lợi phẩm, Ngô Cai có cảm tưởng như động vật hoang dã ở khu rừng này bị săn đi gần hết rồi:
"Sao ta cứ cảm thấy như đám động vật nó tự tìm đến thế nhỉ?"
Thập Nhất âm thầm liếc tới Tử Khanh, còn không phải vì có hào quang nam chính ở đây sao?
Muốn trắng tay cũng khó.
Nhưng điều cô không ngờ đến chính là, nam chính không những hấp dẫn động vật đến mà còn cả xác người.
"Có ai đó đang nằm ở phía trước, rất nhiều máu, hình như chết rồi."
Thập Nhất từ xa đã nhìn thấy bộ y phục vàng chói, lúc tới gần mới nhận ra gương mặt của xác chết ấy vậy mà lại là của bát hoàng tử, Chính Lập Thiên.
"Lập Thiên! Sao đệ ấy lại ở đây?"
Tử Khanh vội vàng chạy tới, mặc kệ vết máu bẩn thỉu xem xét hơi thở của hắn.
"Đệ ấy còn sống, mau, mau đưa người trở về."