Lập Thiên nghe thấy tiếng gõ liền hí hửng đi ra mở cửa, nhưng gương mặt mà hắn nhìn thấy đã lập tức dập tắt sự vui vẻ của hắn.
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Bẩm hoàng tử, thần tới thay băng vết thương cho người."
"Ai kêu ngươi tới?"
"Không có ai ạ, vết thương của ngài cần phải thay băng thường xuyên để tránh nhiễm trùng."
Lập Thiên ỉu xìu để lão lang y già đi vào, còn ai đó thì đã say giấc nồng từ lâu rồi.
Sáng hôm sau có một người quan binh đi vào mang bữa sáng cho Lập Thiên, đúng là đồ ăn do Diêu Miên nấu nhưng hắn lại không cảm thấy quá ngon miệng.
"Diêu Miên đâu?"
"Diêu cô nương cùng với tứ hoàng tử đi ra ruộng từ sớm rồi ạ."
"Ruộng? Ra đấy làm gì?"
"Tứ hoàng tử muốn dạy nông dân hình thức canh tác mới, Diêu cô nương vẫn luôn đi cùng trợ giúp ngài ấy như vậy."
Lập Thiên cũng mon men được quan binh dẫn ra bên ngoài đồng ruộng, nhìn một nam một nữ phối hợp ăn ý phía trước, hắn cảm thấy có chút chói mắt.
"Hoàng tử, nơi này bẩn thỉu không thích hợp với người đâu ạ. Để thần đưa người đi lên thị trấn chơi nhé?"
Tên quan binh vừa nói xong liền bị một đạp ngã xuống mương ruộng đằng sau.
Lập Thiên rút kiếm từ một quan binh khác chĩa vào cổ hắn, ánh mắt sắc bén cùng giọng nói lạnh lẽo khác xa hình tượng thường ngày của hắn:
"Vậy ý ngươi là tứ ca và Diêu Miên thì hợp với nơi bẩn thỉu sao?"
Tên quan binh đã sợ đến nổi tè ra quân, lập tức quỳ xuống xin tha:
"Đại nhân, xin ngài tha mạng."
Một mùi khai xông lên làm Lập Thiên nhíu mày, hắn vứt thanh kiếm đi và lùi ra xa:
"Mau cút đi."
Hắn không để đám quan binh đi theo nữa, mà một mình quay lưng rời khỏi đó.
Thập Nhất cũng nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lập Thiên nhưng cô không để ý lắm. Xong việc ở đồng ruộng với nam chính, cô rời đi đến địa điểm bí mật trong khu rừng.
Đây là căn cứ bí mật của cô và Ngô Cai cùng với rất nhiều nam tử từng thuộc quân Khởi. Bọn họ sau thời gian tiếp xúc với hào quang nam chính, đều đồng lòng quy phục Chính Tử Khanh trở thành lực lượng mới với cái tên Khởi Vệ.
Bởi vì xuất thân từ nông dân hoặc thợ săn nên võ lực rất không đồng đều. Thập Nhất đứng ra chịu trách nhiệm huấn luyện bọn họ với sự trợ giúp của Ngô Cai.
Phương pháp huấn luyện của cô chính là cho bọn họ trải qua những ngày tháng tập luyện giống như trước đây sư phụ cô đã từng làm với mình.
"Hôm nay tập luyện đánh cận chiến, hai người một cặp. Bắt đầu."
Thời gian qua bọn họ đã được tập các bài tập nâng cao sức chịu đựng như đứng tấn hàng canh giờ dưới trời nắng, mang đá leo núi, bắn cung khi tay được buộc cả tá đất đá hay là bịt mắt khi đánh nhau.
Sau những ngày đầu tiên với tiếng kêu than ngập trời, Thập Nhất đã phải chỉnh sửa lại rất nhiều. Đều là nam nhân mà sức chịu đựng thật kém.
"A Lử, cánh tay của ngươi chưa đủ lực. Muốn lực đánh đạt cao nhất, khuỷu tay phải đưa vào sâu hơn."
"Còn ngươi, ta đã nói thẳng cái chân ra mà, có muốn ta bẻ giúp ngươi luôn không?"
Mới đầu đám nam nhân phải chịu sự dạy dỗ của Thập Nhất cũng từng tỏ ra không phục. Đối với thái độ của bọn họ cô không hề tức giận, mà nói với bọn họ một cách đầy thách thức:
"Trong hai canh giờ nếu tất cả các ngươi có thể lấy được miếng ngọc bội trên thắt lưng của ta thì ta sẽ rút lui khỏi vị trí này, để Ngô Cai tiếp tục huấn luyện các ngươi như trước đây. Còn nếu không được thì các ngươi sau này phải tuyệt đối nghe theo ta."
Đối diện với 2000 người nam tử, một thiếu nữ lại dám đưa ra lời thách thức như vậy đã khiến đám người ai nấy cũng cười cợt cô. Nhưng khi trận đấu bắt đầu thì nụ cười khinh bỉ trên môi bọn họ dần dần biến mất.
Thân thủ của Thập Nhất rất nhanh, trong khu rừng này, cô có rất nhiều chỗ ẩn nấp rồi đột kích bất ngờ. Không chỉ vậy cô vốn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều cạm bẫy trước đó cho đám nam nhân cao ngạo này.
Ngay từ đầu cô biết rõ bọn họ sẽ không dễ dàng cúi đầu trước một thiếu nữ như cô. Khi 2000 người đều rơi vào bẫy thì từ đấy đám nam tử chẳng còn dám hó hé gì nữa.
"Diêu cô nương, hôm nay học xong chúng ta có phải đi săn thú nữa không?"
"Làm sao? Ngươi lại tính lười biếng đấy à?"
"Không phải đâu. Hôm nay ta muốn về sớm."
"Haha. Hắn ta muốn về sớm để đi gặp người thương đó Diêu cô nương."
"Vậy thì cố gắng đủ số lượng thú sớm thì về sớm. Không có trường hợp ngoại lệ đâu."
Thập Nhất phũ phàng từ chối nhưng đám nam nhân lại không hề buồn rầu. Bởi vì chỉ cần đủ số lượng thú thì hắn sẽ được về. Cho nên rất nhiều đồng môn khác săn được liền đưa cho hắn.
Tinh thần đoàn kết như thế này chính là thứ cần nhất của một đội quân thực thụ. Ngô Cai ngồi bên cạnh cười ha hả nói chuyện với Thập Nhất:
"Mấy nam tử bất hảo ngày nào bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy. Diêu cô nương thật là biết dạy dỗ. Này… ngươi nghĩ sao về nhi tử của ta?"
"Ông ở lại trông bọn chúng, ta về trước đây."
"Diêu Miên… Ngươi thử xem xét nhi tử của ta đi. Nó không tuấn tú lắm nhưng mà có cơ bắp đồ sộ, dễ sai dễ bảo."
Thập Nhất bỏ lại tiếng gọi với theo của Ngô Cai sau lưng.
Ngô Cai này cứ thỉnh thoảng lại nhắc đến nhi tử của ông ta với cô, cũng may là tên A Lữ đó hoàn toàn không có ý tứ gì với cô như phụ thân hắn.
Thập Nhất xuống núi đi về chỗ tập trung của quan binh, lại được biết Lập Thiên đi từ sáng vẫn chưa thấy trở về.
Hắn cũng không phải là hài tử, tự đi thì sẽ tự biết đường về, nhưng đám quan binh lại có vẻ rất lo lắng cho hắn ta.
"Bát hoàng tử nổi tiếng từ nhỏ đã bị nhiều người truy sát nên bọn ta hơi lo lắng. Lỡ mà ngài ấy có việc gì còn không phải tứ hoàng tử chịu tội sao?"
"Ngươi nói bát hoàng tử rất hay bị truy sát sao?"
"Đúng vậy. Đây là điều mà cả kinh thành đều biết. Vì thế nên hoàng thượng mới dành riêng cho bát hoàng tử một quân đội riêng, còn nhất đẳng thị vệ Doãn Tiêu thì luôn kè kè bên cạnh ngài ấy."
Vì Lập Thiên chỉ là một nhân vật phụ xuất hiện có vài tập đầu nên vấn đề này không được đề cập đến trong cốt truyện mà Thập Nhất nhận được. Điều này làm cô có chút suy ngẫm.
Nhân vật khiến mọi người lo lắng lúc này lại đang tự mình đi xe ngựa đến một khách điếm nhỏ của thị trấn. Hắn không cần hỏi han gì đã đi thẳng lên lầu hai, mở cửa bước vào một căn phòng.
Bên trong căn phòng được trang trí rất đơn giản, trên giường màn lụa vẫn đang rũ xuống, có bóng dáng ai đó đang nằm ngủ bên trong.
"Giờ này mà huynh vẫn còn ngủ à?"
Từ trong giường phát ra giọng nói vẫn còn ngái ngủ của một nam nhân:
"Bát hoàng tử, ngươi đến đây làm gì?"
"Đám người bắt cóc ta xử lý sao rồi?"
"Đã giết, đến một tên cũng không sống nổi. Nhưng mà ngươi cũng thật to gan. Không sợ phụ hoàng yêu dấu của ngươi nghi ngờ về sự có mặt của ngươi ở đây sao?"
Lập Thiên ngồi xuống bàn rót cho mình một tách trà, lại bởi vì trà nguội lạnh mà ghét bỏ đặt xuống.
"Phụ hoàng bây giờ hẳn còn đang bận tìm cách đối phó tứ ca."
"Hừm… Lập Thiên, ngươi nói thật đi, quan hệ giữa ngươi và Diêu Miên đó là gì?"
Lập Thiên im lặng không trả lời, chính xác là hắn chẳng trả lời nổi.
Bóng dáng nam nhân từ trên giường bước xuống, trên mặt hắn là một chiếc mặt nạ và bộ y phục trắng muốt.1
"Lập Thiên, ngươi biết nàng ta là thành viên cũ của Hồng Y Các, bây giờ lại xuất hiện bên cạnh Chính Tử Khanh, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ. Ta nói trước, ngươi tốt nhất đừng có dây dưa quá nhiều đến nàng ta. Mất công dính đến mẫu phi của ngươi hay phụ thân ta đều chẳng tốt lành gì."
"Haha… ta biết mà. Huynh tin tưởng ta chút được không?"
"Làm sao mà ta tin tưởng được tên ngốc nhà ngươi chứ? Trả lời thẳng thắn một lần đi. Ngươi có thích Diêu Miên đó không?"
"Không. Ta không thích mà."1