"Hạ An Di, tôi sẽ không bao giờ xin lỗi cô đâu."
Ngô Nhã Kỳ vừa vào phòng học đã đi tới cuối lớp hung hăng hét lớn với người đang ngồi xem phim kinh dị. Tiếng hét của cô ta làm bạn học xung quanh đều nhìn tới.
Chưa đợi Thập Nhất phản ứng thì đám con gái khác đã đứng dậy mắng Ngô Nhã Kỳ.
"Cậu lừa gạt, giật dây chúng tôi đi đắc tội với Hạ gia, đến lúc có chuyện thì làm thinh ngồi im một chỗ. Dám làm mà không dám nhận, bây giờ còn ở đây hung hăng với ai?"
"Ngô Nhã Kỳ, uổng công chúng tôi coi cậu là bạn, cuối cùng cậu lại hại chúng tôi như vậy? Nếu An Di không tốt bụng bỏ qua thì gia đình chúng tôi đã bị cậu hại chết rồi."
"Không phải ba cô ta đã đuổi cô ta ra khỏi đây rồi sao? Cô còn được đi học cơ à?"
Đối diện với lời la mắng từ những người trước đây luôn xum xoe gọi mình là bạn, Ngô Nhã Kỳ vừa tức giận cũng vừa xấu hổ.
"Bây giờ các người biết cô ta là Hạ tiểu thư nên mới quay đít đi nịnh bợ cô ta chứ gì? Trước đây các người chơi với tôi không phải cũng chỉ vì tôi là con gái hiệu trưởng thôi sao? Cái gì mà bạn bè chứ!"
Nghe thấy lời nói này của cô ta, đám con gái dường như rất tức giận, cái chức hiệu trưởng đại học này to thì to đấy, nhưng chẳng qua chỉ là một cái danh hão, có chút mối quan hệ rộng rãi, nhưng làm sao so được với các công ty kinh doanh khác.
"Ngô Nhã Kỳ, cậu nghĩ chúng tôi sợ cậu sao? Cậu chỉ có thể ra oai trong cái khu vực trường học này mà thôi. Bọn tôi chơi với cậu chỉ bởi vì cho rằng cậu xứng tầm chơi với chúng tôi. Từ trước tới nay chúng tôi có lợi dụng gì cậu sao?"
"Cậu tỏ vẻ thanh cao nói rằng mình không thích thầy Cố, cũng không thích cả nam thần Minh Viễn, còn nói vì chúng tôi thích nên sẽ cùng nhau đu idol, nhưng rốt cuộc chính cậu lại lợi dụng chúng tôi. Thứ bạn như cậu, chúng tôi mới không thèm!"
Một mình Ngô Nhã Kỳ không đấu lại được với đám con gái, tức giận đùng đùng liếc nhìn cô gái đang ngồi ung dung, cô ta hét lên thật to rằng tất cả mọi chuyện đều do Hai An Di cô gây ra rồi chạy nhanh ra khỏi phòng học.
Ồn ào trong lớp biến mất, Thập Nhất lại cụp mắt tiếp tục việc xem phim, ăn nho của mình. Giống như những gì xảy ra nãy giờ đều hoàn toàn không liên quan đến mình.
Nữ chính Tâm Đan ngồi bên cạnh huých vai cô một cái: "An Di, sao tự nhiên đám con gái lại về phe cậu vậy?"
"Bọn họ đâu có về phe tớ, chỉ là về phe Hạ gia và chống đối Ngô Nhã Kỳ thôi."
Nghe nói vị hiệu trưởng kia bởi vì không muốn đắc tội với ông Hạ nên đã hứa sẽ không để Ngô Nhã Kỳ xuất hiện trước mặt cô nữa. Có lẽ là chuyển trường, cũng có thể là đi du học gì đó, dù sao cô cũng không quan tâm lắm. Từ bây giờ không có phiền phức dính đến cô là được rồi.
"An Di, dạo này không thấy cậu tham gia học nhóm với bọn tớ nha."
"Bọn tớ?"
"Thì là tớ và Trí Thành đó."
Thập Nhất nhìn nữ chính ồ lên một cái, phải rồi, còn chuyện của nữ chính và tên tra nam. Tên Minh Viễn từ cái ngày bị cô ném đi như ném củ khoai kia, đã không còn dám tới lảng vảng bên cạnh cô nữa, nên suýt nữa cô đã quên mất sự hiện diện của hắn.
Nhưng mà mấy cái nhiệm vụ liên quan đến tình cảm của người khác thế này, cô thật sự không biết mình phải làm gì nữa.
"Cậu vẫn thích Minh Viễn à?"
"Ừm..."
Nghe thấy sự ấp úng khác lạ của nữ chính, Thập Nhất nhướng mày, hình như có hơi khác chút rồi nha.
"Tâm Đan, tên Minh Viễn đó có nói thích cậu chưa?"
"Không có, tớ với cậu ấy… chỉ hơi thân thiết một chút thôi. Dạo này vì ôn thi cuối kỳ và cả cuộc thi CEO challenge tớ còn chẳng nói được mấy câu với cậu ấy."
Thập Nhất còn muốn nói thêm thì nhìn thấy trên màn hình điện thoại có tin nhắn tới từ một số lạ: "Giải lao tới văn phòng gặp tôi."
Cô mang theo túi đựng nho của mình đi tới phòng làm việc của Cố Tư Vũ. Trên đường đi ngang qua một hoa viên nho nhỏ trong trường, cô nghe thấy tiếng khóc của một cô gái, xen lẫn trong tiếng khóc còn có cả tiếng mắng chửi cái tên Hạ An Di.
"Đã quyết tâm làm người xấu thì đừng có yếu đuối vậy chứ."
Ngô Nhã Kỳ với đôi mắt đỏ và sưng húp nhìn thấy cô gái xuất hiện trước mặt mình thì vội vàng lau đi nước mắt trên má: "Hạ An Di, cậu tới đây để chê cười tôi đúng không?"
Thập Nhất đưa một chùm nho tới trước mặt cô gái: "Ăn không?"
Chùm nho đưa lên bị Ngô Nhã Kỳ đưa tay hất đi nhưng thứ cô ta đánh vào chỉ là không khí. Cô ta há miệng muốn mắng lại bị đột kích bằng một quả nho tươi tròn.
"Mặc dù tôi không đánh con gái nhưng nếu lãng phí đồ ăn thì tôi đánh tất đấy."
Động tác chuẩn bị nhả ra của Ngô Nhã Kỳ dừng lại, gương mặt cô gái lộ ra vẻ mặt uất ức giống như đang bị bắt nạt, cuối cùng là vừa nhai vừa khóc lớn: "Đuổi được tôi đi rồi nên cô vui lắm chứ gì?"
Nhìn cô gái vừa khóc vừa nói, Thập Nhất lại tiếp tục bỏ một quả nho khác vào miệng cô: "Ngọt không?"
"Chua muốn chết, cô không ăn được nên mới bắt tôi ăn đúng không? Đồ xấu xa."
Cứ như vậy một hồi, cuối cùng Ngô Nhã Kỳ cũng không khóc được nữa một người đút, một người thút thít nhai.
"Hạ An Di, tôi nói cho biết. Tôi không sai, tôi không xin lỗi cô đâu."1
"Tôi biết, tôi cũng đâu cần lời xin lỗi của cô. Dù sao chúng ta cũng sắp không gặp nhau nữa rồi."
Nghe Thập Nhất nói vậy, mắt Ngô Nhã Kỳ lại ầng ậng nước mắt.
"Ngô Nhã Kỳ, vì tình cảm của mình mà giở chút thủ đoạn cũng chẳng sai, nhưng cô biết lỗi sai của mình là gì không?"
Không đợi cô ta trả lời, Thập Nhất đã nói tiếp: "Cô quá ngốc."1
Đã ngốc còn muốn làm nhân vật phản diện thì chỉ có đường chết mà thôi.
"Ngay từ đầu, thân phận của cô đã không thể đấu lại Hạ An Di rồi. Việc cô muốn dùng Minh Viễn để quyến rũ tôi lại càng ngốc hơn. Ném đá thì không biết giấu tay. Đăng confession bằng chính nick ảo tại máy tính nhà mình. Camera thì đột nhiên xuất hiện chình ình, nhìn một cái đã biết dụng ý của cô. Cô muốn quay lại cảnh tôi đánh người để bôi xấu tôi trước mặt mọi người và Cố Tư Vũ đúng không?"
Nghe Thập Nhất nói từng việc, đột nhiên Ngô Nhã Kỳ có chút xấu hổ vì ý đồ của mình đều bị người ta nắm gọn. Cô gái lí nhí đáp trả: "Không phải bởi vì tôi chưa có kinh nghiệm sao?"
"Nhưng hành động ngu xuẩn nhất của cô không phải mấy việc này, mà là cách cô sử dụng người khác để tấn công tôi. Cô có một gương mặt xinh đẹp, còn cả lượng lớn bạn bè bên cạnh. Lẽ ra cô có thể dùng rất nhiều khổ nhục kế đối với đám con trai và những người bạn đó để bọn họ tình nguyện đứng ra chỉ trích tôi và bênh vực cô."
Mặc dù là cô ta có làm vậy thì cũng chẳng thể xây xát chút nào đến cô đâu. Nhưng nhìn cô gái đóng vai phản diện lại có trí thông minh thấp thế này cũng có chút đáng tiếc đó.
Thập Nhất đút quả nho cuối cùng vào trong miệng Ngô Nhã Kỳ rồi đứng dậy, trước khi rời đi còn xoa đầu cô gái một cái: "Nước mắt của con gái là một thứ vũ khí rất có uy lực đấy, không nên rơi một cách uổng phí như vậy đâu."
Hệ thống Đại Thần đang theo dõi nãy giờ cũng phải công nhận ký chủ nhà nó đã thành công dỗ cô gái điêu ngoa đó ngừng khóc rồi, mặc dù cách thức hơi kỳ lạ một chút.
Để ý mới thấy hình như Thập Nhất ngoại trừ việc không chủ động niềm nở với người khác thì cô lại khá dễ chịu với con gái cho dù đó là người có thái độ thù địch với cô. Ban đầu cô nói mình không thích nữ chính Tâm Đan này nhưng rốt cục vẫn làm bạn với người ta.
Đại Thần có chút nghi ngờ, nó sẽ không điều tra nhầm giới tính của ký chủ chứ? Không phải cùng dấu sẽ đẩy nhau sao? Thái độ của ký chủ này cứ giống như một nam tử hán không thèm chấp mấy trò vặt của nữ nhân ấy.
[Ký chủ, cô thật sự là nữ chứ?]
[Không. Ta là nam.]1
Đại Thần:!!!1