Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Cố Kinh ngồi ở vị trí, nhìn về phía Hoa Vụ.
Thiếu nữ cúi đầu làm bài tập về nhà, nghiêm túc chuyên chú, giống như cả thế giới ồn ào đều không liên quan gì đến cô.
Cô đối với động tĩnh do mình làm ra, cũng không cảm thấy hứng thú chút nào.
—— Tôi không thấy cậu thích tôi lắm.
Những lời này không ngừng hiện lên trong đầu Cố Kinh.
Lúc cô nói lời này, mang theo nụ cười không chút để ý gì, nhưng giọng điệu lại chắc chắn.
Tại sao cô ấy lại chắc chắn như vậy?
Chính hắn nghĩ như thế nào, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?
Cố Kinh suy nghĩ một lúc lâu, hắn lấy điện thoại di động ra, viết tin nhắn —— tôi chính là thích cậu.
Hoa Vụ quay đầu lại nhìn hắn, Cố Kinh lập tức nhướng mày khẽ cười.
—— Cậu thi đứng thứ nhất trước.
Cố Kinh nhìn chằm chằm vào tin trả lời trên màn hình, biểu tình thay đổi trong tức khắc.
Không phải là khó hắn sao?
Cố Kinh rút ra một quyển sách lật lại, sách của hắn mới tinh, căn bản là chưa từng dùng qua.
Lúc thi, đều tùy tiện điền lên, đúng sai toàn bộ xem mệnh.
Người giỏi nhất trong lớp bọn họ là Lăng Mặc, chính là cái máy học tập kia......
Cố Kinh rất nhanh đã nghĩ ra một cách khác.
Nếu mỗi lần thi có tiến bộ, cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện, yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ.
Hoa Vụ không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.
Cố Kinh coi như cô đã chấp nhận.
Cho nên sau đó, các bạn cùng lớp phát hiện ra lần đầu tiên Cố Kinh bắt đầu học tập.
......
......
Nhạc Mạn Nhi không dám đến trường, cô ta nhìn thấy những bàn luận về mình cũng đã sợ hãi.
Khi những lời lẽ bén nhọn kia, nhắm vào mình thì mới biết được có bao nhiêu đau đớn.
Nhà trường cho rằng sự kiện của Nhạc Mạn Nhi không tốt, quyết định khai trừ Nhạc Mạn Nhi.
Nhạc Mạn Nhi không ra mặt, nhà trường chỉ có thể liên lạc với phụ huynh cô ta.
Người của Nhạc gia tới hai lần, thay cô xin lỗi mấy người bạn học kia, tựa hồ tiếp nhận chuyện Nhạc Mạn Nhi bị đuổi học.
Mẹ Nhạc về đến nhà, mở cửa phòng Nhạc Mạn Nhi, một phen vén chăn lên, lửa giận ngập trời.
"Rốt cuộc mày đã làm gì ở trường? Tao cho mày đi học, mày lại ở trường học gây bao nhiêu chuyện rắc rối cho tao, hiện tại còn bị đuổi học rồi!"
Gần đây Nhạc Mạn Nhi đã gầy đi không ít, mắt vừa đỏ vừa sưng.
Cô ta cũng không biết vì sao lại đến nước này......
Cô ta chỉ muốn...... chỉ muốn......
Mẹ Nhạc chỉ vào cô mắng: "Mày có biết lúc trước tao và ba mày vì muốn cho mày vào học trường này, đã phải cầu ông nội xin bà nội, còn dùng toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà mua căn nhà này, làm việc ngày đêm để trả khoản nợ mua nhà là vì cái gì không? Chỉ hy vọng mày có thể có tiền đồ mà mày lại đang làm gì thế hả!!"
"Nhạc Mạn Nhi, sao mày lại không hiểu chuyện như thế!"
"Sao tao lại sinh ra cái thứ như mày chứ!"
Nhạc Mạn Nhi ôm gối, không dám tranh luận với mẹ Nhạc từ trước đến nay vẫn luôn cường thế.
Cửa phòng đóng lại.
Cả thế giới im lặng.
Nhạc Mạn Nhi nhìn về phía cửa phòng, đôi mắt đã không chảy ra nước mắt nữa, sưng tấy lên rồi se lại.
Người khác sinh ra, lăn lộn như diều gặp gió.
Vì sao cô ta lại không thể?
......
......
Hoa Vụ lần nữa nghe thấy tin tức của Nhạc Mạn Nhi, đã là sau kỳ thi cuối kỳ.
Nhạc Mạn Nhi chuyển sang một trường khác.
Tất cả tin tức đã biết của Nhạc Mạn Nhi đều xoay quanh nam nữ chính, mà văn vườn trường hầu như đều là ở trường học, đối với thế giới bên ngoài không có miêu tả nhiều.
Cô ta căn bản không quen với thế giới này.
Sau khi đến thế giới này, Nhạc Mạn Nhi mỗi ngày đều đang suy nghĩ làm thế nào để nhấc lên quan hệ với nam chính, học tập cũng là nuốt cả quả táo*.
*Nuốt cả quả táo (囫囵吞枣): ví với việc tiếp thu không có chọn lọc.
Cô ta nghĩ dù sao sau khi ở bên nam chính, hắn sẽ dạy mình.
Sau khi chuyển trường, Nhạc Mạn Nhi không theo kịp tiến độ học tập.
Có lẽ là bị đả kích đến, cả người đều uể oải không gượng dậy nổi.
Sau đó bắt đầu quậy với một số người.
Trước khi xuyên qua, Nhạc Mạn Nhi cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, cuộc sống hiện tại, cũng chỉ là trở về bộ dáng trước khi xuyên qua của cô.
"Cũng không biết cô ta nghĩ như thế nào." Hứa Nghi Hạ ở đối diện Hoa Vụ thở dài: "Tự biến mình thành bộ dáng như vậy."
"Lòng người không đủ rắn nuốt voi*." Nếu không có kim cương, đừng ôm đồ sứ để sống.
*Lòng người không đủ rắn nuốt voi (人心不足蛇吞象): Người tham lam sẽ muốn càng ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi.Hứa Nghi Hạ thổn thức hai câu, chuyển đề tài: "Kỳ nghỉ đông cậu chuẩn bị làm cái gì?"
Hoa Vụ cũng không biết vì sao vị lớp trưởng này lại chú ý mình như vậy, nhưng mà xuất phát từ lễ phép, vẫn nói: "Chỉnh đốn Lâm gia."
"???"
Trên mặt Hứa Nghi Hạ đều là mờ mịt.
Sau khi mờ mịt xong, Hứa Nghi Hạ nói đến chuyện chính: "Chúng ta có mấy bạn học hẹn nhau, muốn ra ngoài chơi, cậu có muốn đi không?"
"Không đi."
"Làm sao vậy?" Hứa Nghi Hạ nói: "Học kỳ sau chúng ta sẽ học lớp 12, bây giờ không đi thì sẽ không có thời gian."
Hoa Vụ thành thật nói: "Không có tiền."
"......"
Lý do đơn giản tự nhiên, khiến Hứa Nghi Hạ nghẹn miệng không nói nên lời.
"Vậy được rồi......" Hứa Nghi Hạ đang chuẩn bị đi, thấy Cố Kinh đi về phía này, cô lập tức nâng cằm: "Cố Kinh nhà cậu đến rồi."
"......"
Hai tháng nay Cố Kinh ân cần với Hoa Vụ, người trong lớp lại không mù, đều nhìn ra được.
Nhưng mà hai người này hình như...... không phải là loại quan hệ đó.
Dù sao bọn họ nhìn cũng khá lơ mơ.
Cố Kinh đặt bảng điểm ở trước mặt Hoa Vụ, đó phải gọi là tự hào: "Nhìn đi, lần này tôi có thể tiến bộ thêm 50 hạng."
Hoa Vụ liếc mắt nhìn điểm số trên bảng điểm, "Toàn bộ khối chúng ta có 1500 người, lần trước cậu xếp hạng 1362, 50 hạng...... rất tự hào sao?"
Bây giờ cô đã đứng top 200!
Ta có tự hào không?
Nữ chính như ta cũng không tự hào, mi tự hào cái gì!
"......" Cố Kinh ngồi xuống bên cạnh cô, mặc kệ nhiều như vậy: "Đó cũng là tiến bộ, dù sao cậu cũng phải đáp ứng tôi một chuyện."
Cố Kinh có chuẩn bị mà đến, căn bản không cho Hoa Vụ cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đẩy hai vé xem phim tới.
"Ngày mai cùng tôi đi xem phim."
"......" Hoa Vụ nghẹn một lát, nói: "Cậu còn cố ý đi lấy vé xem phim."
Cố Kinh: "Như vậy càng chính thức hơn."
Hoa Vụ: "......"
(Truyện được đăng duy nhất tại wattpad Thời Lam Yên)......
......
Ngày đầu tiên nghỉ lễ, Hoa Vụ không quá muốn động, nhưng điện thoại của Cố Kinh cứ như đòi mạng, ba phút gọi một lần.
Hoa Vụ ra ngoài với gió lạnh, tâm trạng rất kém.
Cô đến cửa rạp chiếu phim, Cố Kinh đã ở đó.
Hoa Vụ ủ rũ, khuôn mặt nhỏ đều vùi trong khăn quàng cổ, khó chịu nói: "Ở nhà ngủ không tốt sao?"
"Ngủ làm sao có thể tốt bằng ở cùng một chỗ với cậu."
"Chỉ có cậu nhiều chuyện." Hoa Vụ đi về phía rạp chiếu phim.
Hôm qua trời mưa, dưới đất trơn trượt, Cố Kinh hai mắt liếc cô, thấy cô đi rất yên ổn, khẽ thở dài.
Hôm nay phim mới ra rạp, trong rạp chiếu phim có rất nhiều người.
Hoa Vụ từ thang máy đi xuống, vừa vặn đụng phải đám đông rời đi, bọn họ chặn ngay ở cửa thang máy.
Cố Kinh giữ chặt cô, ngăn cách cô với đám người.
Sau khi rời khỏi khu vực thang máy, dòng người ít đi nhiều.
Ánh mắt Cố Kinh liếc về phía cổ tay bị hắn cầm lấy, đầu ngón tay hắn hơi di chuyển xuống, nắm lấy lòng bàn tay hơi lạnh của thiếu nữ.
Lòng bàn tay thiếu nữ mềm mại tinh tế, tựa như bạch ngọc nõn nà thượng hạng.
Cố Kinh cũng không dám dùng sức, sợ dọa đến Hoa Vụ, cũng sợ làm cô đau.
Trái tim trong lồng ngực kia không có quy luật mà đập liên hồi, hắn cẩn thận quan sát thiếu nữ bên cạnh.
Kết quả cô căn bản không nhìn mình, đang như có điều suy nghĩ nhìn nơi khác......
Cố Kinh nhìn theo tầm mắt cô.
Người quá nhiều, Cố Kinh không nhìn thấy có người quen nào.
"Nhìn cái gì?" Cố Kinh hỏi cô.
Khóe môi thiếu nữ khẽ nhếch lên, phun ra mấy chữ, "Kinh hỉ của cuộc sống ở khắp mọi nơi."
Kinh hỉ?
Cố Kinh lần nữa nhìn sang bên kia, ngoại trừ người...... vẫn là người.
Kinh hỉ gì?