Thân thể của nữ nhân thật thà hơn lời nói rất nhiều, Nguyễn Mộ Tình không còn lúc nào cũng bám lấy Thẩm Khắc Kỷ ôm ôm hôn hôn.
Chính nàng ta cũng không nhận ra sự thay đổi này, nhưng Thẩm Khắc Kỷ lại nhận thấy.
Khi tình cảm của bọn họ tốt nhất, Nguyễn Mộ Tình còn chủ động thân mật hơn với hắn ta, không lúc nào mà không làm nũng, thậm chí còn chủ động muốn được sung sướng. Nhưng gần đây, nàng ta không còn chủ động bám lấy hắn ta nữa, mặc dù không từ chối sự thân mật của hắn ta, nhưng lại mất đi sự nhiệt tình và phối hợp như khi trước, thậm chí hắn ta còn nhận ra có chút mùi vị miễn cưỡng.
Giống như bây giờ, Thẩm Khắc Kỷ đang ở dưới thân nàng ta, trông có vẻ dịu dàng hầu hạ, nhưng trong mắt lại có chút thiếu kiên nhẫn không che giấu được.
Ánh mắt của Thẩm Khắc Kỷ vô cùng sắc bén, động tác đột ngột thô bạo, liều lĩnh, vô cùng vũ phu, miệng và tay không thương tiếc cắn cắn xoa xoa bộ n gực mềm nõn nà của nàng ta.
“Phục Lễ!” Nguyễn Mộ Tình đau đớn kêu lên một tiếng.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ một tia chớp sáng lóe lên, mơ hồ chiếu sáng khuôn mặt của hắn ta.
Thẩm Khắc Kỷ trên mặt lấm tấm mồ hôi, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt còn đỏ bừng, đó là một loại thần sắc trộn lẫn giữa d*c vọng, hưng phấn, hung ác, tàn nhẫn mà đến người bên cạnh như nàng ta cũng không phân biệt được.
Tia chớp lóe qua, và bóng tối trở lại trong căn phòng.
Nguyễn Mộ Tình bộ dạng sợ hãi: “Phục… oa oa”
Biến thành một tiếng kêu vừa run rẩy vừa đau đớn.
Dần dần, nàng ta cũng nếm được chút khoái lạc chưa từng có trong đau đớn, trên giường, Thẩm Khắc Kỷ cũng giống như tính tình của hắn ta, nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng nàng ta lại thích thô bạo hơn.
Trong đầu nàng ta, khuôn mặt kiên nghị cùng thân hình cao lớn vạm vỡ của Lưu Hồng Huy lại hiện ra trước mắt, trước đây nàng ta không thích kiểu rắn rỏi như thế. Nàng ta cho rằng bọn họ thô lỗ không hiểu phong tình, nhưng giờ phút này, nghĩ đến Lưu Hồng Huy, trong lòng nàng ta lại sinh ra một loại cảm giác an toàn khó tả.
Nếu năm đó nàng ta không từ chối Lưu Hồng Huy... Rất nhanh, Nguyễn Mộ Tình đã sớm không còn tâm tư nào để nghĩ đến một nam nhân khác, nàng ta bị cuốn vào biển d*c vọng cuộn trào.
Mặt trời đã lên cao, Nguyễn Mộ Tình thức giấc trước, nàng ta không dậy mà nằm trong chiếc chăn bông ấm áp, tóm lược lại tất cả mọi thứ kể từ khi xuyên không đến giờ.
Cuộc sống mà nàng ta đang sống bây giờ rất khác so với những gì đã tưởng tượng, thậm chí còn không bằng những người bản xứ không hiểu biết gì, nàng ta lại trở thành một con chuột cống bị người người hô đánh. Có nữ xuyên không nào mà không như diều gặp gió, tán tỉnh được một đám Hoàng Đế quân vương, làm Hoàng Hậu Vương Phi, còn nàng ta thì hay rồi.
Nguyễn Mộ Tình nhìn Thẩm Khắc Kỷ đang say ngủ với vẻ mặt phức tạp, khi gặp được hắn ta, nàng ta vui mừng khôn xiết, cho rằng đây là sự đền bù của ông trời dành cho mình. Nhưng thật nực cười, nàng ta bị cái thân xác đẹp đẽ này lừa gạt, không nhận ra bản chất vô dụng của hắn ta, đến bây giờ vẫn phải dựa vào bản thân để mong có cơ hội vươn mình.
Sự không cam lòng lần lượt dâng lên, sau khi Lưu Hồng Huy xuất hiện, cảm giác không cam lòng này giống như cỏ dại mùa xuân, lớn nhanh trông thấy, không thể kìm nén được nữa.
Nàng ta đã hối hận từ lâu nhưng không còn cách nào khác đành cắn răng đi tiếp với Thẩm Khắc Kỷ, mong hắn ta đối tốt với mình hơn. Nhưng Lưu Hồng Huy đã xuất hiện, nàng ta thấy rõ hắn ta không còn tình cảm với mình nữa, nàng ta lại có thêm sự lựa chọn.
Nguyễn Mộ Tình vô thức cắn móng tay, rời khỏi Thẩm Khắc Kỷ cũng không khó, nếu Lưu Hồng Huy hỏi và yêu cầu hắn ta, Thẩm Khắc Kỷ sẽ không dám không buông tay. Cái khó là làm sao để Lưu Hồng Huy chấp nhận nàng ta mà không chút khúc mắc, dù sao nàng ta cũng đã là nữ nhân của người khác, thanh danh còn bị bê bối.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn cắn móng tay.” Thẩm Khắc Kỷ mở mắt ra, ôm chầm lấy Nguyễn Mộ Tình, khẽ cười dịu dàng.
Nguyễn Mộ Tình cười.
Nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng ta, Thẩm Khắc Kỷ xoa đầu ngón tay nàng ta: “Làm đau nàng rồi sao?”
Nguyễn Mộ Tình đỏ mặt ngượng ngùng xoay người.
Thẩm Khắc Kỷ mỉm cười, không nói gì nữa, từ phía sau ôm lấy nàng ta một hồi. Nguyễn Mộ Tình đã không đối xử với hắn ta như trước, sao nàng ta không đối xử khác đi, dù sao nàng ta cũng đã trải qua quá nhiều chuyện không vui. Có một số chuyện không thể tùy tiện nói ra, để thời gian làm cho phai nhoà là cách tốt nhất.
Hai người ngồi dậy, tắm rửa thay quần áo, dùng bữa sáng rồi cùng nhau vào thư phòng. Tết Thượng Tị sắp đến, lúc đó bên sông sẽ có tổ chức trò Khúc Thủy Lưu Thương, ngâm thơ tạo niềm vui, với Thẩm Khắc Kỷ đây chính là một cơ hội.
Cách đây không lâu, Nguyễn Mộ Tình đã tặng hắn ta một bài “Xuân Giang Vãn Cảnh”, ý xuân dạt dào, tràn đầy sức sống, là sự kết hợp hoàn hảo giữa tình thơ ý họa, làm cho con người ta sáng mắt.
Những vấn đề khác không nhắc, tài năng của nàng ta quả thật khiến cho người khác bái phục sát đất, đi theo hắn ta đã thiệt thòi cho nàng ta rồi, nghĩ đến đây, chút không vui của lúc trước cũng dần dần tan biến.
Thấy Nguyễn Mộ Tình cau mày suy tư, vẻ mặt đau khổ, Thẩm Khắc Kỷ bước tới vuốt v e mặt nàng ta: “Đừng gượng ép, nàng đã làm quá nhiều điều vì ta rồi.”
Nguyễn Mộ Tình áy náy, nàng ta hoàn toàn không phải đang suy nghĩ thơ cho Thẩm Khắc Kỷ mà là đang tính đường rút lui. Nàng ta đã muốn từ bỏ con thuyền của Thẩm Khắc Kỷ, đương nhiên nàng ta sẽ không đành lòng mà hào phóng trao hời lại bảo bối trong bụng mình cho hắn ta. Nàng ta không còn nhiều đồ tích trữ nữa, đó là vốn liếng để nàng ta có chỗ đứng. Tài nữ thì ai mà chẳng thích, Lưu Hồng Huy cũng không ngoại lệ, năm đó, chính những bài thơ ấy đã làm cho hắn ta đem lòng yêu nàng ta, đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên.
Nguyễn Mộ Tình cười lanh lợi: “Chỉ còn mấy ngày nữa là tết Thượng Tị, ta muốn cố gắng hơn nữa.”
Lưu Hồng Huy không rõ tình hình, hiện tại nàng ta vẫn phải dựa vào Thẩm Khắc Kỷ.
Thẩm Khắc Kỷ ấm lòng.