Tức phụ của một người thợ săn vậy mà lại trở thành Quốc Công phu nhân, mang trong người nhất mệnh phu nhân, trong lòng Lục lão phu nhân đủ loại tư vị, liếc mắt nhìn A Ngư đang được người khác xoa tay, trái tim cũng cứng lại một chút.
“Lại nói trước kia sao chưa từng thấy qua, thì ra là mỹ nhân giống như hoa ngọc là như vậy, ngươi là sợ bị người cướp cho nên giấu đi.”
A Ngư mỉm cười thẹn thùng.
Lục lão phu nhân khẽ mỉm cười nói: “Thân thể nàng yếu ớt, cho nên không thường xuyên tiếp khách.”
“Là yếu hơn một chút, nhưng là làm sao vậy?”
Lục Nhược Linh mệt mỏi hỏi thăm, nhếch khóe miệng, hồ mị tử.
“Ai nha, lão tỷ tỷ, xem như ngươi tới rồi.” Mọi người ngồi trong phòng đều đứng dậy.
A Ngư ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy hai vị lão phu nhân mặt mày hiền lành đang bị vây quanh đi vào, một đám người chào đón thỉnh an, người Lục gia cũng không ngoại lệ.
Nghe xong mấy câu, A Ngư giật mình, vị lão phu nhân hơi mập kia là Vũ Đức lão vương phi. Vũ Đức vương phủ và Lục gia xưa nay không qua lại, cho nên chưa từng gặp qua, nhưng ít nhiều cũng đã nghe nói qua.
Vũ Đức Vương là biểu đệ của Cao Tổ hoàng đế, hai người cùng nhau chiến đấu giành giang sơn, sau khi Cao Tổ hoàng đế xưng đế, phong thưởng cho biểu đệ nhà mình làm Vương khác họ duy nhất và cha truyền con nối. Về sau còn gả con gái mình yêu thương nhất là Bình Dương công chúa cho Vương thế tử.
Vũ Đức Vương vừa là biểu thúc của đương kim thánh thượng, vừa là đương kim điều muội công công, ở trên chiến trường đã cứu tánh mạng thánh thượng mấy lần, cho dù tuổi đã già, vẫn là nhân vật được hoàng đế quan tâm. Huống chi Vũ Đức vương phủ có nhiều nhân tài, đóng nhiều vai trò quan trọng ở trong triều.
Vị lão phu nhân hơi gầy kia chính là Định quốc công lão phu nhân, Định quốc công là khai quốc công thần, là thông gia con gái với Vũ Đức vương phủ.
Nam nhân trong nhà tranh đua, tất nhiên địa vị của hai vị lão phu nhân được tôn sùng, nịnh hót.
“Tiểu Vương gia hôm nay không tới sao?” Một vị phu nhân nhéo khăn tay, giống như tùy ý hỏi một câu.
“Hắn đưa chúng ta đến cửa, rồi cùng với đứa nhỏ Anh Thiều đi trước, nói là có việc, hai tên hầu nhi này cũng không biết lại đi đâu.” Vũ Đức lão vương phi trách tôn tử và cháu ngoại, bà ta còn không biết tính tôn tử sao, hỗn tiểu tử này không muốn bị nữ quyến quấn lấy, cho nên ngay cả chào hỏi cũng không muốn tiến vào chào một tiếng mà bỏ chạy, tiểu tử Anh Thiều lại muốn xem náo nhiệt.
A Ngư phát hiện ở đây có một ít cô nương, bao gồm cả trưởng bối của các cô nương đều lộ ra vẻ mặt hơi thất vọng, vị tiểu Vương gia này thật đúng là rất được yêu thích.
Nói xong, Vũ Đức vương phi cũng nhìn thấy A Ngư, mỹ nhân giống như đom đóm trong đêm tối, muốn bỏ qua cũng khó. Bình sinh Vũ Đức vương phi gặp qua rất nhiều mỹ nhân nhưng đáy mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, dáng vẻ dịu dàng, trong trẻo như hoa cúc chín trong mùa thu, thế nhưng rất nhanh, bà ta bèn nhíu mày, giống như là nhớ tới trải nghiệm khó chịu gì đó, lông mày nhíu chặt hơn, nhìn đi chỗ khác.
Nói chuyện phiếm một lát, gần tới giờ lành, một phòng đầy người đi đến quảng trường.
Đi một vòng, Ngụy Anh Thiều tính thời gian trở về quảng trường chờ đợi, lấy khuỷu tay chọt Trình Yến, trong nháy mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mỹ nhân.”
Trình Yến hơi nhíu mày, liếc hắn một cái, tiến lên chào đón Vũ Đức lão vương phi: “Tổ mẫu.”
Ngụy Anh Thiều nhún vai đồng tình, một khi bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng!
A Ngư đi theo phía sau Lục lão phu nhân dừng chân lại, rồi lập tức lại khôi phục như thường, ngày đó nàng đeo mặt nạ, hai người này không có khả năng nhận ra nàng.
Bởi vì hai người này xuất hiện, tiểu cô nương có mặt ở đây động lòng, hai gò má ửng hồng, giống như trong không khí đều có chút hương hoa đào ngọt ngào.
Cho dù là Lục Nhược Linh cũng không ngoại lệ, tim nàng ta đập loạn xạ.
Tiểu Vương gia ngọc thụ lâm phong khôi ngô tuấn tú, gia thế thuộc hàng bậc nhất, cao quý. Không chỉ là thế tử của Vũ Đức vương phủ, mẫu thân còn là thánh thượng bào muội, bản thân hắn cũng lên trong cung, tuổi còn trẻ đã là tam phẩm Trung Lang Tướng. Chỉ là nghe nói tính tình có chút nổi loạn, cáu kỉnh, không phải là người thương hương tiếc ngọc. Hình như còn có chút mệnh ngạch, trước đó đã khắc chết vị hôn thê.
Ngụy công tử mặt như ngọc, tuấn tú ôn hòa, làm thứ tử nên không thể kế thừa công phủ nên hơi kém một chút, có thể thắng ở tính tình ôn hòa dễ gần.
Cái nào tốt hơn? Lục Nhược Linh rối rắm cắn môi.
Toàn bộ buổi lễ Lục Nhược Linh đều không yên lòng, ánh mắt không khống chế được nhìn sang bên kia. Lục Nhược Kỳ quỳ gối bên trái vừa hay nhìn thấy hết tất cả nhất cử nhất động của nàng ta, sau khi phát hiện nàng ta đang nhìn là ai, suýt chút nữa không không chế được mà chế giễu, ai cho nàng ta dũng khí đó, gương mặt to lớn của nàng ta sao?
Lục Nhược Linh túm lấy ống tay áo, trong lòng nghĩ, nếu nhà bọn họ kết thân với An vương phủ, thì cũng gián tiếp trở thành thân thích với Vũ Đức vương phủ và Lương Quốc Công phủ, sau này cũng không thiếu cơ hội gặp mặt. Nghĩ đi nghĩ lại, thì bắt gặp Ngụy Anh Thiều đang nhìn sang, tim đập lỡ một nhịp, thiếu chút nữa thì trượt ra khỏi cổ họng, không đợi nàng ta vui mừng bất ngờ thì không kịp đề phòng bị tưới một chậu nước lạnh.
Ngụy Anh Thiều nhìn Nhan Gia Dục!
Vẻ mặt Lục Nhược Linh co quắp, quay đầu giận dữ nhìn A Ngư.
A Ngư nhắm mắt lại, lông mi dài và dày phủ bóng dưới mí mắt, chiếc mũi và đôi môi xinh xắn, làn da tái nhợt như tuyết vì bị bệnh, khiến nàng càng thêm yếu ớt.
Như cảm thấy có điều gì đó, A Ngư mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt ghen ghét của Lục Nhược Linh.
Lục Nhược Linh hạ giọng mắng: “Tao hóa!”