Xuân Hạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Lão phu nhân, vị đại nhân này có việc tìm người.”
Tròng mắt Lục lão phu giật giật, quay mặt qua từng chút một, nhìn một hồi lâu mới nhận ra đây là công tử Ngụy gia, có chút không hiểu lúc này hắn tới làm gì.
Ngụy Anh Thiều ngay cả lễ cũng không thèm hành, đi thẳng vào vấn đề: “Lục lão phu nhân, tại hạ là Đại Lý Tự Thừa, lần này đến là nhận được sự phó thác của Nhan cô nương, lấy thư đính hôn để giải trừ hôn ước. Nàng ấy và Lục Minh Viễn có mối thù đầu độc và sát hại mẫu thân, hôn ước tất nhiên không thể có khả năng tiếp tục.”
“Đúng, giải trừ hôn ước, phải giải trừ hôn ước.” Lục lão phu nhân thanh tỉnh trở lại, một đứa dơ bẩn hạ tiện, làm sao xứng với Gia Dục.
“Xuân Hạnh, lấy chiếc hộp gỗ đen bên trong ngăn thứ ba của tủ quần áo, phần thư đính hôn của Dục Nhi ở bên trong.”
Vẻ mặt Lục lão phu nhân vô cùng kích động, vậy mà lại gắng gượng ngồi dậy.
Mối thù đầu độc và sát hại mẫu thân, Xuân Hạnh quả thực không dám tin vào lỗ tai của mình. Đại phu nhân giết đại cô nãi nãi? Cho nên bị Đại Lý Tự mang đi, Nhị lão gia và nhị thiếu gia lại là chuyện thế nào, đầu óc Xuân Hạnh không thể hình dung ra được.
“Xuân Hạnh, Xuân Hạnh!” Lục lão phu nhân khàn giọng hét lên, sau khi bị nhắc nhở, bà ấy một khắc cũng không thể chịu đựng được Nhan Gia Dục và Lục Minh Viễn duy trì hôn ước.
Xuân Hạnh như vừa tỉnh mộng, chạy chậm đến ngăn tủ trước mặt, luống cuống tay chân tìm được chiếc hộp gỗ kia, bưng đến trước bàn, lại lấy chìa khóa mở ra, nhưng có một bàn tay còn nhanh hơn cả hắn.
Ngụy Anh Thiều lục lọi hai lần, tìm được thư đính hôn ở trong một đống khế thư ngân phiếu, lật qua một hộp khế đất, khế nhà, ngân phiếu, hắn không khỏi cười châm biếm: “Lão phu nhân, vốn riêng bên trong dày như vậy, có bao nhiêu là của Nhan gia?”
Ở trên giường gương mặt Lục lão phu nhân không chịu khống chế mà run rẩy, một khuôn mặt tái nhợt, trắng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, làn sóng hối hận ngày một lần dâng cao, dần dần nhấn chìm bà ấy.
Xuân Hạnh trộm liếc mắt nhìn Lục lão phu nhân hối hận đan xen, lại trộm liếc nhìn Ngụy Anh Thiều mặt đầy trào phúng, không tự chủ được mà rụt bả vai, ý đồ làm giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Ngụy Anh Thiều lật xem thư đính hôn trong tay như không có chuyện gì: “Một phần khác đâu?”
Lục lão phu nhân: “Phần còn lại Lục Minh Viễn để ở Ngọc Sanh Viện, Xuân Hạnh, ngươi đi lấy tới đây.”
Xuân Hạnh khó xử: “Lão phu nhân, Tam cô nương đóng chặt cửa, không ai được phép vào.”
Trước đây Lục lão phu nhân muốn bắt Lục Nhược Linh cũng đã bị chặn ở bên ngoài, trong viện đều là người của Bách thị, người khác không thể sai khiến được.
Ngụy Anh Thiều bèn nói: “Mang theo sai nha bên ngoài, nói là mệnh lệnh của ta.”
Xuân Hạnh liếc nhìn Lục lão phu nhân, cúi đầu cáo lui.
Lục lão phu nhân thấp thỏm bất an nhìn về phía Ngụy Anh Thiều đang có vẻ mặt không tốt, trong đối mắt lấp lánh ánh nước: “Ngụy đại nhân, Dục Nhi thế nào rồi?”
Ngụy Anh Thiều nhếch miệng mỉa mai: “Lão phu nhân hiện tại lại quan tâm đến sống chết của nàng ấy, đáng tiếc muộn rồi, Diệp ngự y nói thời gian của nàng ất không nhiều, dù là Hoa Đà tái thế cũng vô ích.”
Vào tháng tư Lục lão phu nhân đã biết Nhan Gia Dục trúng độc nguy kịch, nhưng sự đau khổ lúc đó không khắc cốt ghi tâm nhiều bằng hiện tại, đây chính là cốt nhục duy nhất còn ở trên đời này của bà ấy…
“Là ta hồ đồ, ta vô cùng xin lỗi nó.” Lục lão phu nhân đấm ngực giậm chân, khóc lóc thảm thiết.
Ngụy Anh Thiều thờ ơ nhìn Lục lão phu nhân nước mắt nước mũi giàn giụa: “Không phải ngươi sớm đã biết, còn lấp kín miệng lang trung họ Lưu kia, tiếp tục để người khác đầu độc nàng ấy như không có chuyện gì xảy ra. Cái gọi là vô cùng xin lỗi, chẳng qua là bởi vì đã biết Lục Minh Viễn không phải là cháu trai ruột của ngươi mà thôi, nếu ngươi không biết, ngươi sẽ không hối hận đau lòng như vậy.”
Lục lão phu nhân run rẩy không nói nên lời, tiện đà thất thanh khóc rống lên.
Ngụy Anh Thiều nghe tiếng khóc của bà ấy còn rất có năng lượng, không nhịn được bội phục năng lực chịu đả kích của lão thái thái này. Con dâu lại thông dâm với con của vợ lẽ, còn vì thế mà giết con gái ruột đã phát hiện ra chuyện này để diệt khẩu. Cháu trai cháu gái như châu như ngọc là máu mủ của con vợ lẽ, mà cháu ngoại bị bà ấy vứt bỏ mới là người thân cuối cùng trên đời này. Bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bản thân bị vạch trần trước mặt mọi người.
Nếu là những lão thái thái bình thường thì đã bị đánh gục từ lâu rồi, thân thể và tinh thần yếu một chút có khi đã đột quỵ rồi ấy chứ.
Nhưng Lục lão phu nhân vẫn có sức lực khóc một cách đau lòng tuyệt vọng, lão thái thái này quả nhiên không phải người bình thường, chẳng trách không để tâm đến tính mệnh của con gái và cháu gái ruột, hổ dữ còn không ăn thịt con.
Ngụy Anh Thiều bị bà ấy khóc đến tâm phiền ý loạn, không muốn đầu độc lỗ tai của mình, hắn lập tức vào thẳng vẫn đề chính: “Bởi vì con trai của ngươi, ngươi yêu thương Lục Minh Viễn đến tận xương tủy. Nhưng con trai của ngươi lại bị chính mẫu thân của Lục Minh Viễn hại chết, con trai của ngươi giống với Tuyên Bình Hầu phu nhân, phát hiện vụ thông dâm của Bách thị và Lục Mậu Điển, tức giận đến phát bệnh. Bách thị sợ gian tình bị bại lộ, đứng bên cạnh trơ mắt nhìn hắn tắt thở mà không cứu giúp.”
Lời của hắn giống như sấm rền điện xế, bên tai Lục lão phu nhân ầm ầm vang dội, máu toàn thân đều đông lại vào khoảnh khắc này, như thể bà ấy đã hóa đá, đông cứng lại không động đậy, đôi mắt bàng hoàng nhìn chằm chằm Ngụy Anh Thiều.
Ngụy Anh Thiều bị bà ấy nhìn đến mức hoảng sợ, không tự chủ lùi về sau một bước.
Mí mắt Lục lão phu nhân nhẹ nhàng run rẩy, dần dần lan tràn đến toàn thân, cả người bà ấy đều run rẩy kịch liệt. Trên đỉnh đầu như thể có một cái búa nặng, gõ mạnh xuống từng cái một, ba hồn sáu phách đều lắc lư chấn động.
Ngực Lục lão phu nhân đau nhức, một dòng nước ấm phá vỡ yết hầu, oa một tiếng phun ra một ngụm to máu tươi.