Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Bên ngoài đều lan truyền người Lục gia muốn giết Nhan Gia Dục là vì hủy hôn để Lục Minh Viễn cưới quý nữ cao môn khác. Lại nghĩ đến người Lục gia biết cảm tình nàng và Lục Minh Viên nên mới hạ độc thủ như vậy.

Khi trở về vương phủ, từ lời trách cứ của đại ca nàng mới biết, thì ra mẫu thân vì nàng cũng muốn sát hại Nhan Gia Dục. Lại không nghĩ tới bị Hoàng bá phụ bắt được, rút củ cải sẽ dính bùn, phát hiện ra chân tướng Lục gia độc hại Nhan Gia Dục, dẫn đến gian tình của Bách thị cũng bị vách trần, cứ thế mà điều tra ra hết toàn bộ việc xấu xa Lục gia đã làm.

Nếu mẫu thân không ra tay, Hoàng bá phụ cũng sẽ không phát hiện ra việc của Lục gia.

Nếu nàng không ảo tưởng muốn cùng Lục hoàng tử liên thủ nghĩ ra chủ ý xấu, mẫu thân cũng sẽ không ra tay vì nàng.

Một bước sai, từng bước sai.

Nàng vốn muốn đều bù nhưng lại bất lực trước hết thảy, phụ vương thất vọng về nàng, cũng không muốn viện trợ Lục gia.

Nước mắt Tấn Dương quận chúa bắt đầu rơi lã chã.

Hoa Điền thấy thế nhỏ giọng an ủi.

“Quận chúa, Vương Phi tỉnh rồi.” Một tiểu nha hoàn chạy vào bẩm báo.

Tấn Dương quận chúa nhanh chóng lau khô nước mắt, Hoa Điền chạy đi lấy nước cho nàng rửa mặt, chỉnh trang lại để cho mình không quá chật vật, lúc này Tấn Dương quận chúa mới nhấc chân ra khỏi cửa.

An Vương phi gầy guộc nằm trên giường, nhìn đã biết đây là điềm xấu.

An Vương gia biểu tình phức tạp nhìn thê tử kết tóc hai mươi năm lăm trải qua mưa gió cùng mình, bà sinh cho ông bốn trai một gái. Nếu có thể, ông cũng không muốn trơ mắt nhìn bà chết bệnh, nhưng bà đã làm ông quá thất vọng.

So với những việc bà đã làm, độc sát Nhan Gia Dục chẳng qua chỉ là một việc vô cùng nhỏ.

Liễu trắc phi, Mục thứ phi, Mã di nương, Diêm di nương, những nữ nhân này đều từng được ông sủng ái, nhưng tất cả đều chết trong tay bà. Thời điểm Liễu trắc phi và Mã di nương chết, đều là một thi hai mệnh (một xác hai mạng).

Những việc này chẳng qua chỉ là những việc xấu xa trong nội trạch, tội không đáng chết. Nhưng bà ngàn vạn lần không nên, không nên ở sau lưng ông, dùng danh nghĩa của ông để thân thích nhà mưu lợi, nghiệp quan cấu kết trục lợi còn nhẹ, bà còn dám giết chết người kiện cáo.

Nhiều năm như vậy rồi, ông thế mà không phát hiện ra, bên ngoài bà lại có bản lĩnh này, trách không được bà không một chút do dự dám giết Nhan Gia Dục, bà đã sớm quen tay rồi.

Hoàng đế còn biết công tích vĩ đại của bà, ông làm sao có thể bao dung bà nữa đây. Nếu không phải hoàng đế nhìn vào mấy năm không có công lao cũng có khổ lao của ông mà xem xét thì hiện giờ những người bên ngoài kia không chỉ xem náo nhiệt của Lục gia mà còn có cả An Vương phủ bọn họ.

Vương phi và nữ nhi kết hợp với Lục gia trăm phương ngàn kế muốn hại Nhan Gia Dục, kết quả lại làm không tới đâu, kế hoạch phản tác dụng, toàn bộ báo ứng đều ở hết trên người mình.

Hại người hóa ra lại hại mình, nếu là trước kia, An Vương gia chắc chắn không thể tin, nhưng hiện tại ông lại tin tưởng hoàn toàn.

An Vương phi ngẩn ngơ nhìn An Vương gia, đôi phu thê nhìn nhau không nói bất cứ câu gì.

Tiếng bước chân lộc cộc từ xa đến gần, Tấn Dương quận chúa xuất hiện ở cửa, khi nhìn thấy An Vương, trên mặt hiện lên một chút chột dạ.

Nhìn nữ nhi gầy như que củi, ánh mắt An Vương gia càng thêm phức tạp, một bên thì đau lòng, một bên lại oán trách nàng không hiểu chuyện mà liên lụy An Vương phi. Nếu không có nàng, hoàng đế sao lại đi điều tra An Vương phi, cũng sẽ không dẫn tới những chuyện bây giờ.

“Phụ vương, mẫu phi.” Tấn Dương quận chúa uốn gối hành lễ.

An Vương gia gật đầu “Ngươi bồi mẫu phi nói chuyện đi.” Dù sao cũng không còn nhiều thời gian.

Tấn Dương quận chúa nhìn An Vương gia rời đi, không ý thức được thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trước kia người nàng thân cận nhất là phụ vương, nhưng bây giờ lại vô cùng sợ người, nhất là khi đối diện với phụ vương, sợ phải nhìn thấy sự thất vọng trong mắt ông.

Thấy thế, ngực An Vương phi đau nhói, cha con sinh hiềm khích, nếu bà đi, tương lại nữ nhi sẽ ra sao giờ. An Vương phi bắt đầu hối hận, chỉ vì con của đôi dâm phu dâm phụ mà bà lại nhúng tay vào, đã thế còn liên lụy đến nữ nhi với nhà mẹ đẻ. Nếu sớm biết xuất thân của Lục Minh Viễn như thế, bất luận thế nào bà cũng sẽ không để nữ nhi ở bên hắn, như thế làm gì đến nỗi rơi xuống vũng bùn như bây giờ. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, Lục Minh Viễn hại mẹ con bà quá thảm hại.

An Vương phi cố hết sức nâng tay lên. Tấn Dương quận chúa thấy vậy vội vàng đi qua, ngồi ở sườn giường nắm lấy tay bà.

“Hân Nhi, đồng ý với mẫu phi, nếu Lục Minh Viễn có tới tìm con, con ngàn vạn lần đừng ra gặp hắn.” Trước mắt Lục Minh Viễn đã hai bàn tay trắng, khó có thể chắc chắn hắn không đánh chủ ý lên nữ nhi, An Vương phi cũng không tiếc dùng ác ý áp đặt lên Lục Minh Viễn.

Tấn Dương quận chúa cắn môi không nói gì.

Tay An Dương phi dùng sức “Nếu bị người khác biết các con lui tới.” bà ho một tiếng, tiếp tục nói:

“Thanh danh của con sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, con biết không?”

Việc làm với Lục hoàng tử kia, nữ nhi là người bị hại, tuy không thể không có mấy câu đồn đại vớ vẩn, nhưng lấy quyền lực của An Vương phủ, lấy thân phận quận chúa của nàng thì vẫn có tương lai.

Tấn Dương quận chúa không dám thể hiện quá nhiều cảm xúc, cũng không dám để An Vương phi vì nàng mà canh cánh trong lòng, nói: “Mẫu phi yên tâm, con biết rồi.”

An Vương phi cong khóe miệng, cố gắng chống đỡ tinh thần: “Phụ vương con vẫn rất thương con, con là nữ nhi duy nhất của ông ấy, ông ấy sao lại không thương con được. Con cứ ngoan ngoãn, dỗ dành phụ vương con, không bao lâu nữa phụ vương sẽ tha thứ cho con, sẽ yêu thương con giống như trước kia....Còn nữa, phải làm thân với mấy vị tẩu tử của con, nhất là đại tẩu, như vậy mấy người ca ca dù thương con thế nào, nội trạch sẽ không để ý.....”

Tấn Dương quận chúa rơi nước mắt: “Mẫu phi, người đừng nói nữa, người nghỉ ngơi cho tốt vào.”

An Vương phi cười nói: “Ta nhiều lời một chút thì con mới nhớ lâu một chút. Sau này mẫu phi không còn nữa, con càng phải để tâm mọi thứ hơn, không thể đấu đá lung tung nữa.”

“Mẫu phi!” Tấn Dương quận chúa òa khóc, ôm ấy bà.
Nhấn Mở Bình Luận