Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết những việc mà nàng ta đã làm, hoàng bá phụ còn tước bỏ phong hiệu của nàng ta, toàn bộ kinh thành chắc ăn đều đang cười cợt khinh bỉ nàng ta. Còn có Lục Minh Viễn, hắn nhất định cũng biết chuyện này rồi, hắn biết nàng ta bày mưu hại Nhan Gia Dục và bức tử Nhan Gia Dục.
Tấn Dương quận chúa lòng trĩu nặng xuống, giống như rơi vào vực sâu lạnh thấu xương. Trên mặt của nàng ta phủ đầy tro bụi, nàng ta xong rồi, nàng ta hoàn toàn xong rồi!
Cùng với việc Tấn Dương quận chúa bị tước bỏ phong hiệu và bị An vương giam lỏng ở biệt trang phía bắc, lục hoàng tử cũng rời khỏi kinh thành di chuyển đến Mạc Bắc, cái chết của Nhan Gia Dục dần lắng xuống.
Lục gia bây giờ rối ren như một đống lông gà, tất cả mọi người đều biết Lục Minh Viễn và Tấn Dương quận chúa âm thầm qua lại với nhau.
Tấn Dương quận chúa và lục hoàng tử thuộc dòng dõi quý tộc lại gặp phải sự trừng phạt nặng nề, miệng lưỡi của những người xung quanh rốt cuộc cũng muốn giữ chút đức, không dám quá đáng. Lục gia thì khác, họ chỉ là một gia đình bậc trung ở kinh thành mà thôi. Mặc dù, bề ngoài Lục Minh Viễn không bị trừng phạt gì cả, điều này chứng minh rằng hắn không có nhúng tay vào. Nhưng hắn lại tư thông với Tấn Dương quận chúa khi vẫn đang có hôn ước, đây là sự thật và đây cũng là mồi lửa dẫn đến thảm án của Nhan Gia Dục. Nếu như hắn và Tấn Dương quận chúa yêu nhau nhưng không vượt qua ranh giới lễ nghĩa thì về sau những chuyện này làm sao có thể xảy ra được.
Thanh danh của Lục gia vì chuyện này mà bị phủ lên một lớp bóng đen, lần này là thật tâm thật ý đau lòng và tuyệt vọng, Lục Minh Viễn mất hết công việc làm quan.
Buồn phiền và oán hận trước những việc Tấn Dương quận chúa đã làm, bọn họ không thể làm gì khác hơn là tự an ủi bản thân rằng sau ba đến năm năm nữa việc này cũng sẽ qua đi. Có tiền có thể làm bất cứ điều gì, có một vạn lạng bạc này, chưa chắc không thể có được một tương lai xán lạn.
Đến bước đường này, người của Lục gia chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
…
Trong tửu lâu, một thanh niên hùng hồn nói: “Nếu như Nhan cô nương sớm biết được Lục Minh Viễn có tư tình với Tấn Dương quận chúa, nàng đã không chết dễ dàng như vậy!”
“Hứa huynh nói như vậy là có ý gì?”
“Tụ bảo bồn ngươi nghe nói qua chưa, vị lão hầu gia của Nhan gia này là một người giỏi kiếm tiền, biệt hiệu là tụ bảo bồn. Nhan gia mấy đời đơn truyền, cũng không biết tích trữ được bao nhiêu bạc tuyết hoa ngân. Đến đời Nhan cô nương thì bị tuyệt hậu, phần gia tài của Nhan gia rơi vào tay người của Lục gia. Đến cuối cùng, sẽ làm lợi cho kẻ thay lòng đổi dạ kia, để hắn lấy tài sản của họ đi lấy mỹ nhân khác, nếu ngươi là Nhan cô nương, ngươi có ghê tởm không?”
Mấy người xung quanh đưa mắt nhìn nhau: “Ghê tởm chết đi đuộc.”
Hứa công tử cười nói: “Cho nên ta nói chết thật là hoàn hảo, nếu nàng không chết, Lục gia nào dám tham lam của hồi môn của con dâu hoàng gia, thế nào cũng được mấy mươi vạn lượng bạc tuyết hoa ngân.”
“Lão Hứa, trong lời nói của ngươi có ý khác.”
Hứa công tử cười nhạt: “Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn.”
“Ta nói lão Hứa ngươi cũng thật là tối tăm quá, đó là ngoại tôn nữ ruột của họ.”
“Tâm tư của người này thật đen tối, chuyện này thật không tốt.” Ngự Anh Thiều vừa nghe liền bật cười chửi một câu: “Cứ coi như Lục gia có được tiền bạc, nhưng thanh danh của họ đều đã bị thối rữa thành thế nào rồi, thật là lợi bất cập hại.”
Trình Yến trầm ngâm: “Ai biết được lục hoàng tử lại làm ầm ĩ như vậy.”
Ngụy Anh Thiều nói linh tinh: “Lão Trình, đừng nói ngươi cũng bắt đầu hoài nghi rồi nha, chỉ cần dựa vào mấy câu nói vu vơ này mà ngươi đã hoài nghi sát nhân rồi, như vậy quá cẩu thả rồi.”
Trình Yến cau mày, ở hoàng thành ti này chẳng có chuyện đen tối nào mà hắn chưa từng thấy qua, cha giết con, con giết cha, phu thê phản bội nhau, huynh đệ kết thù. Ở mọi nơi, con người trở nên xấu xa vượt ngoài tưởng tượng.
Theo như mạch suy nghĩ này, thực sự có khả năng như vậy, Nhan gia rất giàu có, hắn có nghe tổ phụ nhắc qua vài câu, e rằng không chỉ có mấy chục vạn lượng, từ xưa tiền tài đã làm động lòng người. Còn nếu chứng minh cái chết của Nhan thị nữ là có ẩn khuất, vậy thì cũng không phải hoàng gia ép chết cô nhi nữ của công thần, dù sao tiếng tăm này không tốt.
Trình Yến là người thuộc phái hành động, trong tay hắn lại có cơ quan đặc vụ của hoàng thành ti, điều tra Lục gia chỉ là chuyện trong tầm tay.
Việc xấu xa trên thế gian này, tuyệt đại đa số đều không thoát khỏi bị điều tra. Cả nhà của một nãi nương, người hầu hạ Nhan Gia Dục, đã đi đường thuỷ để rời khỏi kinh thành, ban đêm bị nước lũ ập đến, suýt nữa thì gặp nạn cả nhà, được người của Trình Yến cứu.
Tống nãi nương thoát chết trong gang tấc, biết nói ra sẽ thì mình sẽ không có đường sống, nhưng nếu không nói thì cả nhà bà ta đều không còn đường sống, Lục Mậu Điển đang muốn giết người diệt khẩu.
Nhổ đi chướng ngại Tống nãi nương, hợp lý giải quyết vũng bùn Trung Toàn gia, tìm hiểu nguồn gốc, chân tướng mà Lục gia cố gắng che giấu sẽ được vạch trần ra trước thiên hạ.
Thúc thúc và chị dâu thông gian, sát phu sát muội, chính thê và vợ lẽ xáo trộn, hạ độc Nhan Gia Dục, tất cả vì che giấu sự thật, ngầm chiếm đoạt tài sản, giết chết Nhan Gia Dục rồi ngụy tạo nàng tự sát…
Chỉ qua một đêm, gia tộc lừng lẫy một thời của Lục thị đột nhiên sụp đổ, danh tiếng rơi xuống vực.
Biết được hai người con của mình bị chết dưới tay của Bách thị và Lục Mậu Điển chỉ vì tên gian dâm Lục Minh Viễn, bà ấy đã dung túng cho bọn chúng giết hại đi giọt máu duy nhất còn lại của mình trên đời này, Lục lão phu nhân không chịu nổi sự đả kích này, nôn ra máu ngay tại chỗ. Khi tỉnh lại, miệng mũi méo mó, phần lớn cơ thể hoàn toàn không có phản ứng.
Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Lục Mậu Điển, Bách thị và Lục Minh Viễn bị bắt đi, Lục lão phu nhân lại nôn ra máu và trúng gió, Lục gia rối ren vô cùng.