Tác giả:Bồ Đào Quả Trấp
E.d.i.t+B.e.t.a: NPQ
Bạch Nguyệt vì mùi nước sát trùng trong phòng mà tỉnh lại. Cô kéo cái khăn lông ướt trên trán xuống, đánh giá một chút xung quanh sau đó chống tay ngồi dậy, theo động tác cô đứng dậy, một kiện áo khoác nam trên người rơi xuống dưới.
Đây là áo khoác đồng phục to rộng giống như có thể bao lại cả người cô, Bạch Nguyệt nghĩ nghĩ, nhìn tới chỗ cổ áo, quả nhiên có nét chữ “L” nghiêng rồng bay phượng múa. Bạch Nguyệt hơi giật mình đặt áo khoác sang bên cạnh, ngồi dậy xuống giường, đi đến chiếc rèm cửa màu trắng, vươn tay đang chuẩn bị kéo ra, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kinh thiên động địa cùng với tiếng người tức giận: “ Đồ đánh rắm!” Sau đó Bạch Nguyệt chỉ nghe được tiếng bước chân từ xa tới, “ Roẹt” một tiếng, tấm mành trước mặt Bạch Nguyệt bị kéo ra, cô và người xuất hiện ở phía sau mành bốn mắt nhìn nhau.
Người trước mắt có khuôn mặt mang theo chút ngây ngô tuấn tú, ngũ quan rất đẹp. Bạch Nguyệt không rút lại tay, dùng tư thế này hơi hơi ngẩng đầu nhìn người đó. Lông mi hắn hơi rung, mặt tràn đầy tức giận, gắt gao nhấp môi mỏng. Đại khái là hắn không nghĩ đến Bạch Nguyệt đã tỉnh lại, nhìn thấy cô hắn hơi hoảng, thật là ngoài ý muốn. Ngay sau đó hắn nhìn vào ánh mắt đánh giá của cô như chạm phải tia lửa, đột nhiên dời đi tầm mắt, run rẩy không muốn nhìn về phía Bạch Nguyệt, chỉ là độ ấm trên mặt lại là càng lúc càng tăng cao. Ánh mắt cô từ sườn mặt hắn nhìn lên trên, đến chỗ vành tai thì hơi hơi tạm dừng, tầm mắt tiếp tục hướng lên trên, dừng lại nhìn quả đầu hỗn độn. Nhưng mà tạm chỉ dừng vài giây, cả người thiếu niên đã giống như bị điện giật, cuối cùng không nhịn được nhìn Bạch Nguyệt một cách hung ác, dữ tợn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Hắn nhíu mày lại, nhìn qua ánh mắt có vài phần lực áp bách, xứng với vẻ ngoài hắn, người vừa thấy chính là thiếu niên bất lương thoạt nhìn đích xác cũng hơi đáng sợ, nhưng Bạch Nguyệt lại không xem nhẹ vành tai đỏ bừng của hắn, vả đôi tay túm cái mành chặt như muốn giật đứt xuống.
Đây là Hạ Lẫm, ở trong trí nhớ Ôn Bạch Nguyệt chỉ cần vừa nhớ tới người này lại khiến cho tâm tình cô trở nên khó hiểu, không nhịn được chua xót, lại không nhịn được muốn mỉm cười.
Bạch Nguyệt không phải là Ôn Bạch Nguyệt, cô là tới chỉ vì Ôn Bạch Nguyệt chưa hoàn thành xong tâm nguyện của mình, thiếu niên trước mắt này Hạ Lẫm, chính là thân ảnh xuất hiện thường xuyên nhất trong trí nhớ Ôn Bạch Nguyệt, cũng là tâm nguyện quan trọng nhất một đời của cô. Nếu Ôn Bạch Nguyệt đã trả giá lớn như vậy Bạch Nguyệt đương nhiên sẽ dùng hết khả năng của mình hoàn thành tâm nguyện của cô ấy.
“Hôm nay cảm ơn cậu.” Bạch Nguyệt nhấp nhấp môi, dời ánh mắt trước, xoay người đi đến mép giường.
Ngay khi Bạch Nguyệt dời ánh mắt đi, Hạ Lẫm lén thở phào một hơi, thả lỏng thân mình căng chặt, buông tay nắm mành đã tạo một nếp nhăn trên đó, nhưng vì dùng sức quá mạnh mà tay hơi cứng đờ, bên tai nghe được Bạch Nguyệt nói lời cảm tạ, Hạ Lẫm hơi ngoài ý muốn, quay đầu hé mắt nhìn Bạch Nguyệt, khóe miệng không nhịn được hơi hơi cười một chút, giây tiếp theo đã bị hắn kiệt lực kiềm chế. Trên mặt vẫn cứ là vẻ mặt khinh thường, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Biết thì tốt! Hừ!”
Chờ Bạch Nguyệt lại lần nữa ngồi ở trên giường nhìn về phía hắn, Hạ Lẫm mới phản ứng lại, đi hai bước đến mép giường, như là tính toán đưa bao nilon màu đen phình phình trong tay cho Bạch Nguyệt, nhưng mới vừa vươn tay, thân thể cứng lại một chút, hắn như đột nhiên nhớ tới cái gì, cắn răng, sắc mặt không tốt, tay nắm túi khẩn trương, nhiệt độ trên mặt lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ hướng cổ phía dưới lan tràn.
Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp, duỗi tay, thô lỗ nhét túi vào lồng ngực Bạch Nguyệt một bên đè nặng túi không cho cô mở ra, một bên ngạnh cổ giọng nói khàn khàn rống lên: “Uống nhiều nước ít vận động không được ăn cay, đồ sống hoặc đã nguội, nhớ phải ăn bữa sáng…… Thuốc giảm đau mỗi lần một viên, uống nhiều không tốt với sức khỏe……” Hắn nhìn Bạch Nguyệt an tĩnh chăm chú nhìn mình, âm thanh dần dần thấp xuống, cuối cùng không biết vì sao run run một chút, vài câu sau đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Sau một lúc lâu hắn lại trừng mắt nhìn cô một cái, hơi chật vật mà quay đầu: “ Tôi đi trước!”
Bạch Nguyệt còn không kịp phản ứng gì, Hạ Lẫm bên kia đã ba chân bốn cẳng chạy trốn, xa xa truyền đến tiếng cửa bị đóng mạnh, trong tầm mắt cô chỉ còn lại tấm mành trắng đong đưa.
Duỗi tay mở túi nilon màu đen, bên trong lộ ra mấy bao được đóng gói màu sắc rực rỡ, bên cạnh là hai gói đường đỏ cùng với một hộp thuốc giảm đau, mấy thứ này lộn xộn, vương vãi trong túi. Bạch Nguyệt nhìn vài giây, đã tưởng tượng ra hình ảnh thiếu niên lén lút nhìn xung quanh như có tật giật mình, khuôn mặt đỏ lên, lén lút mua đồ dùng của con gái.
Mặt cô cũng hiện lên chút hồng, coi như không có gì ngượng ngùng khép túi lại. Kiếp trước cô sống đến hai mươi tuổi, nhưng chuyện yêu đương cũng chưa nói qua một lần, gặp loại chuyện này, cũng không khỏi cảm giác hơi xấu hổ. May mắn Hạ Lẫm đã rời đi, nếu không cô thật đúng là không biết đối mặt với hắn như thế nào.
Trong trí nhớ Ôn Bạch Nguyệt cũng không phát sinh một màn này, chỉ là bởi vì Bạch Nguyệt xuyên vào khi Ôn Bạch Nguyệt đang học thể dục, lúc chạy 800m Ôn Bạch Nguyệt đang trong kì sinh lý mệt đến không thở được thêm việc tiếp thu cốt truyện dẫn đến đau đầu kịch liệt, cô lập tức hôn mê bất tỉnh, khi ý thức mông lung chỉ nghe thấy có người hô to tên mình và bế lên, người đó hơi thon gầy, có vẻ vô cùng đáng tin cậy.
Ôn Bạch Nguyệt là con một trong gia đình, năm năm trước, Ôn Bạch Nguyệt cũng từng có cuộc sống hạnh phúc, có sự yêu thương của cha mẹ mình. Mẹ Ôn, cha Ôn là người cùng thôn, cha Ôn là sinh viên đầu tiên trong thôn từ vùng núi hẻo lánh bay ra làm kim phượng hoàng, thêm việc cha Ôn cao lớn tuấn mỹ, người tuổi cao có học thức đặc biệt có phong thái ôn nhu nên được nhiều cô gái ái mộ. Tất cả mọi người cho rằng cha Ôn sẽ cưới một cô gái diện mạo xinh đẹp thuộc phần tử trí thức làm vợ, về sau dễ dàng định cư ở trong thành phố, khiến người ta không nghĩ tới chính là cha Ôn sẽ muốn kết hôn với mẹ Ôn.
Chuyện cười bây giờ có vô số ngay cả người nhà mẹ Ôn cũng không thể phủ nhận cha Ôn là lựa chọn tốt nhất, hoàn toàn không cần vì cái gọi là thân bất do kỉ* mà không yêu thương chính mình nhất. Nhưng một mặt cha Ôn kiên trì thực hiện lời hứa, về mặt khác mẹ Ôn đã sớm đối với cha Ôn anh tuấn, ưu tú nhất kiến chung tình, biết được mình có cơ hội ở bên hắn đã mừng như điên hận không thể gả qua ngay lập tức, vui mừng còn không kịp, không đồng ý cái gì? Mà người nhà mẹ Ôn nhìn thấy như vậy cũng chỉ là thở dài, không ngăn cản nữa.
(*) Thân bất do kỷ: 身不由己 (Shenbùyouji):Không được phép quyết định hành động của bản thân, hoàn toàn phụ thuộc vào người hoặc vật khác.
Hôn sự cứ định xuống như thế, sau khi kết hôn có lẽ cha Ôn không thâm tình như mẹ Ôn nhưng tôn kính thì vẫn có, cha Ôn cũng chưa bởi vì mẹ Ôn bình thường mà làm lơ hoặc khinh thường bà, theo thời gian càng dài, hai người dần dần trở nên vừa ăn ý, ấm áp.
Nhưng trong cuộc hôn nhân, mẹ Ôn luôn ép tư thái* của mình xuống rất thấp, ở sâu trong nội tâm vốn cất dấu tự ti, loại tự ti này theo thời gian trôi qua vẫn chưa bởi vì thái độ của cha Ôn mà biến mất, ngược lại cha Ôn càng săn sóc ôn hòa khiến sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, sinh xong con, loại tính cách này làm cho mẹ Ôn bắt đầu nghi thần nghi quỷ, dục vọng bị tính cách khống chế ngày càng lớn, bà có loại cảm giác cho rằng sinh xong con cha Ôn đối với mình càng ngày càng lãnh đạm, hoài nghi cha Ôn bên ngoài có người khác. Sau đó mỗi lần cha Ôn tan tầm đều kiểm tra điện thoại của ông, tìm người điều tra cha Ôn, cho dù trong ảnh chụp xuất hiện bất kì người phụ nữ nào cũng cãi nhau thật lớn với ông, thậm chí trộm theo dõi cha Ôn, rất nhiều lần ông nói chuyện với đối tác đều bị mẹ Ôn chỉ trích, có giải thích thế nào cũng không có hiệu quả, bà như thế làm cha Ôn cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt, không thể tiếp tục nhẫn nại, cuối cùng lựa chọn ly hôn.
Mẹ Ôn cảm thấy hành động của mình là vì bảo vệ cuộc hôn nhân, không nghĩ đến kết quả làm cho người chồng luôn luôn bao dung bà ra quyết định như vậy, nháo một hồi thấy cha Ôn không thay đổi chủ ý, cuối cùng hung hăng đưa ra điều kiện: Ly hôn có thể, nhưng Ôn Bạch Nguyệt phải đi theo bà.
Bà biết cha Ôn cực yêu thương con gái, cảm thấy cha Ôn vì suy xét con gái cũng sẽ có điều do dự, không ngờ cha Ôn trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Trong khoảng thời gian ngắn mẹ Ôn đã không thể giữ được người mình yêu nữa rồi, nhìn con gái có diện mạo cực giống cha Ôn, mẹ Ôn vừa yêu vừa hận, tình cảm rất phức tạp.
Phụ nữ chính là loại sinh vật thần kì, nhìn Ôn Bạch Nguyệt, mẹ Ôn có khi sẽ bởi vì con gái lớn lên giống như người mình yêu mà tâm sinh mềm mại, có khi cũng sẽ bởi vì người yêu vứt bỏ chính mình mà đối con gái oán khí đầy bụng. Bởi vậy Ôn Bạch Nguyệt ở bên mẹ cũng không hạnh phúc, đối mặt với mẹ Ôn, cô không biết mình làm như thế nào mới là đúng. Một giây trước mỉm cười với cô, có thể ngay giây tiếp theo sẽ đối với cô vừa đánh vừa mắng.
Bởi vì cha Ôn mỗi tháng đều gửi tiền nuôi nấng, cho dù mẹ Ôn không đi làm cũng có thể sinh hoạt thật tốt, cho nên tất cả thời gian nhàn rỗi đều dùng trên người Ôn Bạch Nguyệt, bà yêu cầu đối với Ôn Bạch Nguyệt cực kỳ nghiêm khắc, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều phải học, giống như muốn Ôn Bạch Nguyệt trở thành hoàn mĩ.
Ôn Bạch Nguyệt cũng tranh đua, cái gì cũng có thể học được rất tốt, mọi thứ đều xuất sắc, từ nhỏ chính là nhân vật được trường học chú ý.
Nhưng bởi vì tính cách cô rất lãnh đạm nên cơ bản tất cả mọi người đều xa cách với cô, người như cô chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể kết giao. Tuy rằng bởi vì khuôn mặt xuất chúng, thường được nam sinh thổ lộ, nhưng những người đó lại không có tố chất nên không ai có thể thấy cô lãnh đạm xa cách mà vẫn kiên trì được.
Hạ Lẫm không giống, hắn là người duy nhất cố gắng theo đuổi người mặt lạnh như Ôn Bạch Nguyệt, năm lần bảy lượt thử tiếp cận cô, dù Ôn Bạch Nguyệt lạnh nhạt hoặc là mở miệng cự tuyệt, nói quá mức, Hạ Lẫm cũng chỉ thấy buồn lúc ấy hoặc tức giận trong chốc lát lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô, lại là một bộ dáng cái gì cũng chưa xảy ra.
Ôn Bạch Nguyệt đã từng nhìn từ xa cảnh tượng Hạ Lẫm cùng đám hồ cẩu bằng hữu ở bên nhau, lúc ấy thiếu niên được một đám người vây quanh ở giữa, mọi người ẩn ẩn lấy hắn cầm đầu, cô không rõ ràng vẻ mặt của hắn lắm nhưng thấy hắn rũ mắt, lười nhác dựa nghiêng trên lan can, khí chất tự phụ trên người toát ra tự nhiên. Người có được loại tư thái kiêu ngạo này với người thường xuất hiện trước mặt Ôn Bạch Nguyệt khác nhau một trời một vực.
Hạ Lẫm hắn có sự kiêu ngạo, gia thế cũng không đơn giản cho nên dù ở trong trường học đấu đá lung tung, hiệu trưởng, giáo viên đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Người như vậy có thể ở trước mặt một cô gái hạ thấp tư thái, chính là yêu thật lòng.
Có lẽ Ôn Bạch Nguyệt cũng biết điểm này, cho nên cũng mặc kệ Hạ Lẫm tiếp cận. Chỉ là do gia đình mình bất hạnh nên cô đối với chuyện tình cảm này tâm vẫn luôn phòng bị, không chịu giao tình cảm thật sự, vẫn luôn không chấp nhận Hạ Lẫm. Hạ Lẫm đã trả giá bảy phần thiệt tình, Ôn Bạch Nguyệt chỉ có thể xem như trả ba phần. Cho nên khi Hạ Lẫm hồng con mắt muốn Ôn Bạch Nguyệt chờ hắn trở về, Ôn Bạch Nguyệt cũng không có ý kiến.
Hạ Lẫm đột nhiên biến mất, sinh hoạt của cô nhìn như cũng không có gì thay đổi. Cô vẫn như cũ là người ưu tú đủ để cho người khác nhìn lên, sau lại lấy thành tích cực tốt thi vào đại học tốt nhất. Lên đại học không thiếu nhất chính là ong bướm, cũng không phải không có người lì lợm la liếm, dùng phương pháp giống Hạ Lẫm tiếp cận cô năm đó, nhưng không biết vì sao, nhìn tất cả người này trong lòng cô lại hiện lên hình ảnh con mắt Hạ Lẫm ửng đỏ muốn cô chờ hắn, khuôn mặt vừa ngây ngô lại kiên định.