《 [ xuyên nhanh ] nữ phụ toàn năng》
Tác giả: Bồ Đào Quả Trấp
E.d.i.t+ B.e.t.a: NPQ
Nhìn vẻ mặt dám hy sinh bất cứ giá nào của thiếu niên, Bạch Nguyệt dừng giãy giụa, cô cảm thấy nếu không cho hắn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm để nói ra lời trong lòng, dựa theo tình cảnh của hai người thì sau này nói ra có thể khó khăn hơn. Tuy nói trong cốt truyện Hạ Lẫm vẫn luôn theo đuổi Ôn Bạch Nguyệt, nhưng rốt cuộc cô cũng không phải Ôn Bạch Nguyệt, không chấp nhận được bất kỳ thay đổi nào xảy ra.
Bạch Nguyệt không cử động nữa giống như cổ vũ cho Hạ Lẫm, hắn nhẹ nhàng lén thở ra một tiếng rồi nói tiếp lời còn lại.
“Tớ thích cậu! Ôn Bạch Nguyệt, làm… làm…” Không hiểu vì sao thiếu niên lại nói lắp, hít vào một hơi thật sâu, giọng nói trở nên run run: “Làm bạn gái tớ đi!”
Nói xong những lời này, thiếu niên vẫn không dám mở to mắt, lông mi bởi vì khẩn trương mà liều mạng run rẩy, môi cũng mím chặt, sắc mặt giống cái trán bị đụng trúng cũng đỏ lên, vành tai hồng như sắp nhỏ ra máu. Hắn yếu ớt nắm tay Bạch Nguyệt, lòng bàn tay đã thấm ra mồ hôi.
Nhắm hai mắt lại, cảm giác ở các giác quan khác sẽ trở nên nhạy bén. Giờ phút này Hạ Lẫm có thể nghe thấy tiếng tim đập vang ở bên tai, một tiếng rồi lại một tiếng, làm hắn ảo não vô cùng, sợ hãi tiếng tim đập che lấp âm thanh thiếu nữ trả lời. Cuối cùng không nhịn được mà mở đôi mắt lên một chút, muốn trộm nhìn phản ứng của cô.
Lập tức ánh mắt đã bị Bạch Nguyệt bắt được, hắn sửng sốt, còn muốn lại lừa mình dối người mà trốn tránh một chút, Bạch Nguyệt đã mở miệng:“Không được nhắm mắt không được nghiêng đầu, nếu không bây giờ tớ sẽ đi.”
Rõ ràng là lời nói uy hiếp nhưng ngữ khí lại mềm mại không nói nên lời, Hạ Lẫm ngơ ngác mà nhìn đôi mắt Bạch Nguyệt, căng chặt cằm, ngạnh cổ, không nhúc nhích.
“ Vì sao cậu thích…‘ tớ ’?”
Thật ra lúc thiếu niên lấy hết can đảm để thổ lộ mình, bên trong thân thể này vốn thuộc về Ôn Bạch Nguyệt, tâm sớm đã mềm đến rối tinh rối mù, Bạch Nguyệt phải nỗ lực ức chế xuống mới không đáp ứng lời thổ lộ của Hạ Lẫm ngay lập tức. Vì lúc trước trong lòng Ôn Bạch Nguyệt cũng có câu hỏi mà mỗi người lâm vào tình cảm nam nữ đều muốn biết được, đó chính là: Vì sao Hạ Lẫm thích cô?
Tuy nói thời gian hai người học cùng lớp đã gần một năm, nhưng Hạ Lẫm có tính cách không đem người khác để vào mắt, hiếm khi giao tiếp với nữ sinh, xung quanh tất cả đều là nam sinh. Tính tình Ôn Bạch Nguyệt lại lãnh đạm, lâu như thế hai người cũng chưa nói chuyện với nhau một câu. Nhất kiến chung tình thì không có khả năng, như vậy, có cái gì khiến Hạ Lẫm thích Ôn Bạch Nguyệt?
Nên Bạch Nguyệt nói ra nghi vấn trong lòng Ôn Bạch Nguyệt. Nghe cô hỏi đến vấn đề này, mắt Hạ Lẫm liền đảo đảo, như có như không liếc nhìn cửa sắt phía sau Bạch Nguyệt. Rõ ràng hắn đã đánh bạo hôm nay thổ lộ nhưng dù cô không từ chối hắn cũng không muốn nói ra vấn đề này.
Mắt thấy Hạ Lẫm lại muốn chạy trốn, chắc chắn Bạch Nguyệt đuổi không kịp hắn. Cô trở tay không chút do dự, cầm tay Hạ Lẫm, bàn tay hắn so với tay Bạch Nguyệt lớn hơn nhiều, bởi vậy Bạch Nguyệt chỉ nắm được vài ngón tay.
“ Cậu không muốn biết câu trả lời của tớ à?”
Hành động của Bạch Nguyệt làm Hạ Lẫm khiếp sợ, suýt chút nữa ném tay cô ra ngoài theo phản xạ có điều kiện, phản ứng lại hắn mới nắm lấy thật chặt. Tuy rằng khi hắn thổ lộ thiếu nữ cũng chưa đáp lại chính thức, nhưng Hạ Lẫm không phải tên ngốc, hắn nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, có chút vui vẻ lại có chút không dám tin tưởng, mãnh liệt nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt vài lần, thiếu chút nữa đã nhảy lên tại chỗ vì vui sướng, nhưng còn cố kỵ Bạch Nguyệt còn ở bên cạnh, âm thầm áp sự kích động kia xuống.
“ Cậu… đồng ý rồi…”
“Bạn gái……” Hạ Lẫm nhỏ giọng nói thầm, ngay sau đó nhếch miệng cười ngây ngô, duỗi tay, thật cẩn thận bao toàn bộ tay Bạch Nguyệt vào bàn tay của mình, cảm nhận được trong tay có bàn tay nho nhỏ của cô, không nhịn được mà nhìn lén Bạch Nguyệt vài lần. Thấy cô không có ý từ chối, hắn càng cười đến không thấy mắt. Nếu trước đây, Hạ Lẫm nhìn thấy ai có vẻ mặt như vậy, nhất định sẽ hừ lạnh hai câu, nói người ta ngu xuẩn.
Cuối cùng Bạch Nguyệt không nhịn được nữa, nhón mũi chân duỗi tay lấy cây cỏ trên đầu hắn xuống.
…………
Khi Bạch Nguyệt quay lại lớp học với Hạ Lẫm, tiết học đã qua một nửa, so với khi đối mặt với Bạch Nguyệt thì thần sắc nhu hòa, giáo viên nhìn Hạ Lẫm đứng phía sau cô, hơi nhăn mày lại nhưng cũng không nói thêm cái gì, phất tay đồng ý cho hai người vào lớp.
Nhìn hai người trước sau đi vào lớp học, tuy bề ngoài mọi người đều làm việc của mình, nhưng tâm tư lại phỏng đoán người luôn luôn “Không gần nữ sắc” - Hạ Lẫm hình như đột nhiên thông suốt, cố ý hay vô tình mà bắt đầu tiếp cận Ôn Bạch Nguyệt. Lúc trước ở tiết thể dục, biểu cảm sốt ruột của hắn cũng không giống làm bộ, rồi sau đó lại thấy hai người một trước một sau ra lớp học, giờ phút này cùng nhau trở về, tuy rằng trên mặt vẻ mặt như thường, nhưng quần chúng mẫn cảm liếc nhau. Hạ Lẫm nỗ lực banh bộ mặt ra làm mọi người ngửi ra mùi khác thường khác thường.( ´◡‿ゝ◡')
Hạ Lẫm đi qua mấy bàn. Một đám nam sinh hay chơi với Hạ Lẫm nhìn thấy hai người tiến vào cùng nhau, hơn nữa cái trán Hạ Lẫm sưng đỏ, tóc vàng hỗn độn, đều không nhịn được mà nhẹ giọng trêu đùa vài câu.
Khóe miệng hắn cười cười, Hạ Lẫm theo bản năng nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt. Cách mấy chỗ ngồi, nhờ thị lực tốt có thể làm hắn nhìn rõ sườn mặt của thiếu nữ và lỗ tai tinh xảo. Cô an an tĩnh tĩnh lấy ra sách vở, rũ con cậu nhìn lên, như hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh bên này. Thấy Bạch Nguyệt như vậy, Hạ Lẫm không biết nói gì, thở dài một hơi, trong lòng vẫn là có chút mất mát.
“Đừng ồn ” Hạ Lẫm gõ gõ cái bàn, bực bội đè thấp ngữ khí, vì thế tiếng trêu ghẹo ồn ào lập tức dừng lại, các nam sinh nhìn nhau vài lần, bĩu môi. Hạ Lẫm khoanh tay trước ngực, tùy tiện dựa vào ghế ngồi, rất cẩn thận nhưng lại quang minh chính đại mà nhìn chằm chằm sườn mặt Bạch Nguyệt đến phát ngốc. Nhìn lâu rồi, thẳng đến khi Bạch Nguyệt quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, tức khắc hắn hoảng loạn thu hồi ánh mắt, ghé vào bàn, vùi đầu vào cánh tay, lỗ tai hồng như muốn nhỏ máu. Thân mình hắn run lên, nhếch miệng lén nở nụ cười ngượng ngùng.
Tuy nói hai người đã là người yêu nhưng biểu hiện mặt ngoài và cách ở cạnh nhau cũng không khác gì so với lúc trước, chỉ là khi hai người giơ tay nhấc chân luôn có một loại ăn ý. Hạ Lẫm rất thích thế này, thật giống như trong thế giới chỉ có bọn họ, mà tất cả những người khác đều bị vứt bỏ ở bên ngoài.
Lại nói tiếp Hạ Lẫm hơi ngớ ngẩn. Trong khối ai cũng đều có thể nhìn ra hai người có điểm khác. Từ lúc trở thành người yêu, khi Hạ Lẫm đi học luôn trộm ghé vào bàn nhìn Bạch Nguyệt đến phát ngốc, mỗi lần tan học không hề như trước đây đi chơi với một đám hồ bằng cẩu hữu, mà là lấy đủ dũng khí tới tìm Bạch Nguyệt nói chuyện. Bạn cùng bàn của Bạch Nguyệt thật đáng thương vừa tan học đã bị Hạ Lẫm và đám bạn bè nửa cưỡng bách mà lôi đi. Hạ Lẫm ngồi bên cạnh cô cố gắng tìm kiếm đề tài.
Thường là nói nói nhưng không biết mình đang nói cái gì.
Không phải sau khi xác định quan hệ yêu đương thì không khẩn trương. Thật ra khi đối mặt với Bạch Nguyệt, Hạ Lẫm thực sự rất khẩn trương, hắn cũng không biết sao lại thế này. Hắn luôn muốn lại gần cô một chút, muốn trò chuyện với cô, muốn nhìn cô cười, cũng muốn sờ sờ tay cô. Lòng hắn giống như bị mèo cào, ngứa đến không chịu được.
Hạ Lẫm thề, khi đối mặt với người ba uy nghiêm hắn cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Rõ ràng hắn tính cách của hắn dùng ở bên ngoài được như thế. Nhưng một khi đối mặt với tầm mắt đảo qua của thiếu nữ hắn liền cứng họng, không biết mình đang nói lung tung cái gì.
Mà đa số thời gian Bạch Nguyệt đều vội làm việc của mình, ngẫu nhiên sẽ nghiêng đầu nghe vài câu. Cô bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tính cách Ôn Bạch Nguyệt, tuy không lạnh lùng như cô ấy, nhưng nhiều lúc vẫn không nhịn được mà bày ra vẻ mặt lãnh đạm để Hạ Lẫm tránh ra.
Hạ Lẫm cũng nghe lời, ngoan ngoãn rời đi.
Sau khi hắn rời đi bạn nữ ngồi cùng bàn oán khí tràn đầy, nặng nề trở lại chỗ ngồi, Bạch Nguyệt nghe tiếng động tác cô gái cố ý làm ra nghiêng đầu nhìn một cái, thấp giọng nói: “Xin lỗi, lần sau sẽ không như thế nữa.”
Cô gái như là bị doạ sợ, thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Bạch Nguyệt. Ngay sau đó phản ứng lại với Bạch Nguyệt liên tục xua tay giải thích nói: “Không phải bởi vì cậu, đều do đám nam sinh kia!”. Cô nàng hơi đỏ mặt ngượng ngùng, một lát sau không nhịn được lại gần cô, đôi mắt linh động nhỏ giọng bát quái nói: “Ôn Bạch Nguyệt cậu…… Thật sự kết giao với Hạ Lẫm sao?”. Cô nhìn vẻ mặt Bạch Nguyệt vội vàng nhẹ giọng bổ sung một câu: “Đương nhiên, nếu cậu không muốn có thể không nói! Đều do đám nam sinh xấu xa kia nói bậy, tớ biết, Bạch Nguyệt cậu sẽ không thích tên thô lỗ như Hạ Lẫm!”
Cũng không phải hạ thấp Hạ Lẫm, nữ thần thì cần nam thần mới xứng, cho dù tính cách Ôn Bạch Nguyệt lãnh đạm, nhưng không thể phủ nhận cô thật sự thực vô cùng ưu tú. Người thích cô rất nhiều, trong đó không thiếu người diện mạo văn nhã, thành tích ưu tú, nhân khí cực cao, ‘ vương tử vườn trường ’, trong cảm nhận của mọi người, loại vương tử này so với Hạ Lẫm, rõ ràng xứng với cô hơn. Bạch Nguyệt lại từ chối vậy sao có thể sẽ chấp nhận loại ‘ hành xử khác người ’ như Hạ Lẫm, chỉ có một khuôn mặt đủ để nhìn?
“ Đúng vậy.”
Bạch Nguyệt không cảm thấy có gì không thể trả lời, đối mặt với khuôn mặt kinh ngạc khó hiểu của cô gái, lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “ Tớ kết giao với Hạ Lẫm.”
Bạch Nguyệt không hề có tự giác mà ném một tia sét vào mặt nước đang bình tĩnh. Bạn cùng bàn nhìn sườn mặt điềm đạm của cô, vẻ mặt như bị sét đánh, thất hồn lạc phách, một lúc lâu mới tốt lên, xoay đầu nóng lòng đi tìm người xung quanh buôn chuyện.
Bạch Nguyệt cũng không giải thích nhiều lời, chuyện cô nói cũng không phải cái gì quá khủng khiếp. Cô cũng hoàn toàn không cảm thấy sự việc mình nói ra có ý tứ gì, bởi vậy cũng không băn khoăn cảm xúc của bạn ngồi cùng bàn. Vì thế lời đồn đại cô kết giao với Hạ Lẫm chậm rãi liền truyền ra ngoài. So với quần chúng đang kích động, hai đương sự có vẻ bình tĩnh, ai cũng không cố ý thừa nhận hay phủ nhận.
Khi đọc sách giáo khoa, Bạch Nguyệt hơi thất thần. Vừa lúc hôm nay là thứ sáu, tiết cuối cùng là tiết tự học, bởi vì muốn nghỉ, cảm xúc cô xao động. Trong lớp học vẫn luôn có tiếng cãi cọ ồn ào không có chỗ an tĩnh. Nghe tiếng làm ồn bên tai, Bạch Nguyệt nghĩ đến sắp tới cô phải về nhà gặp mẹ Ôn trong truyền thuyết, bởi vậy cũng không có tâm tư đọc sách, chỉ ngồi tại chỗ nhìn sách giáo khoa đang mở trên bàn đến ngơ ngẩn.
Trong thời gian đang ngây người có thứ gì ‘ bộp ’ nện trên sách giáo khoa của cô.
—— đó là tờ giấy nhỏ bị nắm thành một cục.