《 [ xuyên nhanh ] nữ phụ toàn năng》
Chương 7: Trọng sinh không làm con rối 07
Tác giả: Bồ Đào Quả Trấp
E.d.i.t+ B.e.t.a:NPQ
Dù có không muốn thế nào, Hạ Lẫm vẫn đưa cô về lúc trời đã hơi muộn, cọ tới cọ lui mới đưa cô về kí túc xá, hắn còn muốn ở cùng Bạch Nguyệt một chút nữa. Cũng vì chỗ hai người gặp nhau nhiều nhất vào ngày thường chính là phòng học, có nhiều đôi mắt nhìn như vậy, làm sao hắn có thể ngang nhiên nắm tay Bạch Nguyệt như bây giờ.
Một bên Hạ Lẫm oán giận thời gian đã ngắn ngủi lại còn qua mau, nắm tay Bạch Nguyệt không bỏ, trong miệng nói lộn xộn: “Hôm nay chỉ là là ngoài ý muốn, sau anh Lẫm đưa cậu đi nơi khác tốt hơn… Tớ biết rất nhiều nơi thú vị, mấu chốt là ít người đến một chút…”...chỉ có hai người họ.
“…… Còn nữa lần sau cậu nhất định phải nhảy cho mình tớ xem. Dù sao thì tớ nhớ kỹ rồi! Cậu nợ tớ một lần……”
Bạch Nguyệt cắt ngang lời lải nhải của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao tớ lại nợ cậu?”
Rõ ràng là Hạ Lẫm xúi giục cô đi nhảy, bây giờ đảo lại thành cô sai, năng lực đổi trắng thay đen của thiếu niên khiến cô dở khóc dở cười.
“ Đương nhiên! Cậu nợ tớ một lần!” Hạ Lẫm bĩu môi, vẻ mặt tủi thân nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt: “Hôm nay cậu nhảy cho nhiều người xem như vậy mà không hỏi ý kiến của tớ! Tớ là …..Bạn trai của......cậu....cậu…” Nói đến câu sau giọng hắn từ từ nhỏ lại. Dù qua bao lâu đi nữa, khi Bạch Nguyệt nhìn chăm chú thì Hạ Lẫm vẫn rất khó đúng tình hợp lý mà thừa nhận quan hệ, thân phận của hai người.
Nhưng Hạ Lẫm hắn không sợ trời không sợ đất, luống cuống một lát đã nhìn vào mắt Bạch Nguyệt nói như đương nhiên: “ Tớ không nói sai! Dù sao thì cậu chính là bạn gái tớ sau này là vợ của tớ, chuyện này phải nghe theo tớ! Nếu cậu không đáp ứng tớ sẽ không cho cậu lên phòng!"
Nói xong hắn thật sự túm lấy áo Bạch Nguyệt, không cho cô tránh thoát. Thật ra Hạ Lẫm không sợ, có sao thì khi ký túc xá khoá cửa hắn cũng có thể dẫn theo cô qua đêm ở nơi khác. Tưởng tượng như vậy, hắn lại dâng lên hy vọng khác thường mong Bạch Nguyệt không đồng ý. Trong bóng tối sắc mặt của hắn đỏ lên thật khả nghi.
Mắt thấy sắp tới thời điểm ký túc xá đóng cửa mà Hạ Lẫm còn nhão nhão dính dính kéo không chịu để cô đi, Bạch Nguyệt cảm thấy có chút đau đầu, đành phải mở miệng đáp: “ Được, tớ đồng ý với cậu.” Cô nhìn về phía Hạ Lẫm, không biết vì sao đột nhiên ánh mắt lại né tránh không chịu nhìn thẳng cô. Bạch Nguyệt rất kiên nhẫn nói: “Buông tay nhanh.”
Thật ra cô cũng thấy không sao cả, nhưng hành lý, vé xe đều ở trong ký túc xá mà đã tính toán ngày mai đi sớm một chút. Nếu tối hôm nay không thể về phòng, sáng mai chờ dì mở cửa cho cô chỉ sợ cũng không kịp. Không phải Bạch Nguyệt sốt ruột muốn trở về gặp mẹ Ôn, mà là biết được mẹ mình có “Tố chất thần kinh” từ trong trí nhớ, tạm thời cô không muốn chọc giận bà.
“ Được…… Sao cậu vội trở về thế……” Không biết Hạ Lẫm tiếc nuối hay là làm sao mà hơi hơi thở dài, lại có chút oán giận. Bên này hắn luyến tiếc thời gian chỉ hai người ở cùng nhau mà Bạch Nguyệt lại vội vàng mà muốn rời đi, giống như một chút cũng không luyến tiếc hắn. Cô là đồ không có lương tâm! Nghĩ như vậy không những hắn không buông tay ra, hơn nữa bộ dáng há mồm như còn muốn tiếp tục nói cái gì đó. Bạch Nguyệt đã không chịu nổi trình độ lảm nhảm của hắn hôm nay, vì thế khi Hạ Lẫm định mở miệng liền hơi hơi nhón chân, môi chạm chạm vào bờ môi hơi lạnh của hắn.
Đột nhiên Hạ Lẫm im bặt, mở to hai mắt nhìn…… Cả người đã hoàn toàn ngây ra.
Ầm. Tựa như trong đầu có tiếng pháo hoa nở rộ.
Hắn bị oanh tạc còn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy trước mắt là cầu vồng bảy màu, hư ảo như không sờ được giới hạn. Cả người Hạ Lẫm phiêu phiêu giống như dẫm lên đám mây, mở to hai mắt nhìn.
“Ngủ ngon.” Nhân lúc Hạ Lẫm còn hết sức sững sờ, Bạch Nguyệt vội vàng tránh khỏi tay hắn, chạy vào thừa dịp cửa chính chưa khóa. Cuối cùng cô quay đầu lại nhìn thoáng qua chỉ thấy trong bóng tối Hạ Lẫm còn vẫn duy trì tư thế lúc trước, vẫn chưa nhúc nhích.
Thật lâu sau Hạ Lẫm mới phục hồi tinh thần lại, sớm đã không thấy bóng dáng Bạch Nguyệt nữa. Mắt hắn trông mong nhìn lên ký túc xá còn có thể thấy mấy phòng có đèn sáng. Hắn suy đoán một hồi lâu xem Bạch Nguyệt ở ký túc xá nào, cuối cùng mới sờ sờ môi, cười ngây ngô với bóng tối rồi đi.
…………
Ngày hôm sau dậy sớm, trời còn sương mù mênh mông, Bạch Nguyệt đã chuẩn bị xuất phát. Thật ra đêm qua cô không ngủ tốt, tối qua mắc mưu Hạ Lẫm. Khi chủ động hôn hắn còn không có cảm giác gì, nhưng khi nhớ lại, Bạch Nguyệt cũng thật kinh ngạc khi đó mình lớn mật thật giống như không giống chính cô.
Còn nữa, đưa ra nụ hôn đầu tiên của hai kiếp, Bạch Nguyệt cũng khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ, cho nên trằn trọc, chỉ đến hừng đông mới mơ mơ màng màng ngủ một lát.
Cô cầm theo túi ra cửa khi mới 5 giờ, không khí tươi mát khiến cảm giác uể oải còn sót lại trong người hoá thành hư không. Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, đã bị người đột nhiên nhảy tới trước mặt doạ sợ.
“ Vợ ơi, vợ ơi, cậu cuối cùng cũng xuống rồi!” Người tới ngữ khí nóng bỏng, cầm lấy tay cô.
Suýt chút nữa Bạch Nguyệt đã ném túi trong tay vào người đó, khi nghe được giọng nói mới dừng động tác. Nhìn lại, người đang cười ngây ngô trước mặt với cô không phải Hạ Lẫm thì là ai?
So với Bạch Nguyệt còn hơi mệt mỏi, tinh thần Hạ Lẫm lại cực kỳ tốt, khi nhìn Bạch Nguyệt hai mắt giống như phát sáng. Cũng không biết hắn tới khi nào, ở dưới lầu đợi bao lâu, nếu không thấy hắn thay đổi bộ quần áo, Bạch Nguyệt sẽ cho rằng cả đêm hắn canh giữ ở ký túc xá mãi không về.
Động tác trong tay Bạch Nguyệt dừng lại nhưng túi vẫn theo quán tính rơi vào ngực Hạ Lẫm bị hắn nhẹ nhàng duỗi tay túm lấy. Hắn cầm túi của Bạch Nguyệt, mặt đầy vui vẻ, lải nhải: “ Vợ, sao dậy sớm vậy? Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không? Tối hôm qua tớ vô cùng vui vẻ! Thật sự! Không ngờ lá gan vợ lớn như vậy, nhưng mà tớ quá thích ha ha……”
Bạch Nguyệt bị hắn gọi từng tiếng ‘ vợ ’ thật sự không nói ra lời, Hạ Lẫm còn nhắc tới chuyện hôm qua làm cô hơi ngượng ngùng. Vì thế ngẩng đầu cắt ngang lời hắn nói: “Ai là vợ cậu?”
“ Cậu đó! Không phải cậu thì còn có thể là ai!” Hạ Lẫm thuận miệng tiếp lời, lại tỏ ra thẹn thùng nhìn Bạch Nguyệt: “ Cậu cũng hôn tớ rồi sao không phải là vợ của tớ chứ? Tớ mặc kệ, dù sao hôn tớ, cậu phải phụ trách!” Nói tới đây, không biết Hạ Lẫm nghĩ tới cái gì, ánh mắt né tránh nhìn môi Bạch Nguyệt, tai nóng lên rồi nở nụ cười.
Bạch Nguyệt thấy hắn cười mà muốn nổi da gà, bỏ qua một bên duỗi tay nói: “Đừng nghịch ngợm, hôm nay tớ phải về nhà, nhanh trả túi cho tớ đi.”
“ Tớ không nghịch!” Hạ Lẫm không trả túi cho cô mà xách ở một tay, một cái tay khác bắt được tay Bạch Nguyệt, thuần thục khiến mười ngón tay đan vào nhau mới kéo cô vừa đi vừa nói chuyện: “ Tớ muốn đưa cậu về nhà, đi một mình tớ không yên tâm!”
“ Sao lại không yên tâm?” Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi, Ôn Bạch Nguyệt đã một mình một người trọ ở trường, một mình một người về nhà. Điểm này khiến Bạch Nguyệt đau lòng, Ôn Bạch Nguyệt nho nhỏ như vậy mà một mình thừa nhận quá nhiều đau khổ. Từ nhỏ không được cảm nhận thân tình, ấm áp duy nhất lại là đột nhiên im bặt, cả đời ngắn ngủi sống không có ý nghĩa gì. Nghĩ đến đây, lòng Bạch Nguyệt chua xót, nhưng rất nhanh cảm xúc này đã bị hòa tan.
" Không yên tâm! Tớ lo lắng cho cậu không được à?!” Hạ Lẫm lớn tiếng phản bác, một lát sau lại nhỏ giọng bổ sung nói: “Huống hồ cậu là vợ tớ, tớ đưa cậu về nhà không phải là chuyện đương nhiên sao!” Hạ Lẫm nói xong cũng không mở miệng, chỉ lôi kéo Bạch Nguyệt đi tới xe màu đen cách đó không xa.
Thân xe khá giống loại phổ thông, đằng sau cũng không có đánh dấu gì, nên Bạch Nguyệt không ra đây là xe gì. Đứng cạnh xe là người trung niên khoảng 40 tuổi mặc tây trang đen, mặt mang vẻ uy nghiêm, ánh mắt khôn khéo. Thấy hai người đến, thản nhiên dò xét Bạch Nguyệt vài lần, trong ánh mắt mang theo tìm kiếm và nghi ngờ.
Bạch Nguyệt nhăn nhăn mày, cô không thích bị coi là hàng hoá để xem xét. Chỉ là cô còn chưa kịp làm gì, Hạ Lẫm đã hơi hơi nghiêng thân mình chắn trước mặt cô, gật đầu với người đàn ông trung niên: “ Chú Thẩm, đây là Bạch Nguyệt.” Quay lại với cô nhếch miệng cười nói: “ Chú Thẩm là người nhìn tớ từ nhỏ lớn lên.”
Nghe vậy ánh mắt chú Thẩm liền trở nên nhu hòa hơn một chút, hắn khẽ gật đầu với Bạch Nguyệt coi như chào hỏi. Khi nhìn Bạch Nguyệt trong ánh mắt mang theo chút vừa lòng.
Bạch Nguyệt không nói gì, Hạ Lẫm cũng không có ý giới thiệu hai người với nhau, lập tức kéo cửa sau xe ra để Bạch Nguyệt ngồi vào bên trong, mình thì cầm túi cũng ngồi vào theo.
Sau xe khá lớn, Hạ Lẫm ngồi xuống còn cố tình nhích lại bên cạnh Bạch Nguyệt, thân mình dựa gần cô nhỏ giọng nói: " Vợ đừng nóng giận, chú Thẩm không có ý gì, chỉ là bệnh nghề nghiệp không đổi được.” Nhìn thấy chú Thẩm kéo cửa xe ngồi vào ghế điều khiển, hắn ngẩng đầu, thuần thục nói địa chỉ.
Địa chỉ quen thuộc khiến Bạch Nguyệt kinh ngạc: “ Sao cậu biết?”
Hiển nhiên vẻ mặt của Bạch Nguyệt khiến Hạ Lẫm rất hưởng thụ, hắn đắc ý dào dạt, lại bắt đầu khoe khoang: “Nhìn xem chồng cậu là ai? Có cái gì mà tớ không biết chứ?!”
Hắn nói xong đã bị Bạch Nguyệt đập tay lên người, Hạ Lẫm duỗi tay bắt được tay cô đập đập nhẹ vào ngực hắn, hắn hơi dùng sức một chút nhéo nhéo tay cô. Hắn còn muốn nói cái gì đó nhưng khoé mắt chú ý tới phía trước thấy chú Thẩm thỉnh thoảng quay đầu lại mang theo ánh mắt vui mừng, dù người da mặt dày như hắn cũng không khỏi thấy ngượng ngùng.
“Khụ.” Hắn sờ sờ cái mũi, duỗi tay cầm điều khiển từ xa ở một bên thả tấm ngăn xuống, nhìn Bạch Nguyệt nói: “ Tớ tìm hiệu trưởng tra xét hồ sơ.”
Học sinh mới nhập học đều sẽ xử lý hồ sơ, vốn dĩ hắn cho rằng hồ sơ ở chỗ chủ nhiệm lớp nên ngày nửa đêm hôm qua gọi cho giáo viên chủ nhiệm. Nửa đêm ông bị đánh thức, tính tình phải tốt lắm mới không chửi hắn, biết được ý của hắn liền nhanh nhẹn ném phiền toái cho hiệu trưởng. Vì thế hắn lại gọi điện thoại tới hiệu trưởng. Một đến một đi, tối hôm qua hắn cũng một đêm không ngủ.
Muốn ngủ cũng ngủ không được, nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện lên hình ảnh thiếu nữ cho hắn một cái hôn chuồn chuồn lướt khiến suốt đêm hắn đều ở trong chăn che miệng cười ngây ngô. Sau lại lại sợ Bạch Nguyệt đi từ sớm, vì thế ba giờ sáng tắm rửa thay quần áo, khi đến ký túc xá mới 4 giờ, trời vẫn tối, hắn lại không buồn ngủ chút nào. Cứ như vậy, mắt trông mong ngồi xổm ở cửa ký túc xá, thẳng đến khi Bạch Nguyệt xuất hiện.