“A! Ngọc Thần, cứu em! A!”
Nguyễn Thu bị zombie bắt được.
La Ngọc Thần quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Thu bị bắt, vội vàng chạy tới.
Lê Viện nhướng mày.
Vào lúc này, La Ngọc Thần cũng coi như có chút bản lĩnh của đàn ông.
“Tiểu Thu…”
“Ngọc Thần…”
Lê Viện vung roi, lập tức đánh nổ đầu con zombie đang bắt Nguyễn Thu kia.
Chất nhầy trong óc zombie bắn vào mặt Nguyễn Thu, hai tròng mắt người kia trừng lớn, vẻ mặt dữ tợn.
“Ọe!” La Ngọc Thần vừa mới chạy tới đây, ngửi thấy hương vị trên người Nguyễn Thu, lại nhìn thấy trên mặt cô ta đầy óc zombie, cúi xuống đất nôn khan một trận.
Sắc mặt Nguyễn Thu càng thêm khó coi. Cô ta phẫn nộ trừng mắt Lê Viện, phảng phất như cô vừa mới làm chuyện gì tội ác tày trời.
“Xem ra là tôi không nên cứu cô.” Lê Viện lạnh nhạt nói: “Biểu cảm của cô nói cho tôi, cô không cảm kích tôi giúp đỡ.”
La Ngọc Thần đứng lên. Nhìn thấy biểu cảm ‘ ủy khuất ’ của Nguyễn Thu, nói với Lê Viện: “Hiểu Vũ, Tiểu Thu là bị dọa.”
“Ồ!” Lê Viện lãnh đạm đáp lại một câu, xoay người tiếp tục gϊếŧ zombie.
“Ngọc Thần…” Nguyễn Thu muốn chạy tới đây, thấy La Ngọc Thần lui về phía sau vài bước, trong mắt hiện lên tức giận. Cô ta làm động tác hệ thủy, biến ra nước rửa sạch sẽ trên mặt.
La Ngọc Thần thấy Nguyễn Thu đã khôi phục lại mỹ mạo ngày thường, cuối cùng cũng không có chán ghét như vậy. Nhưng cảm giác về hình ảnh vừa rồi quá mạnh mẽ, trong một lát hắn ta không thể quên được.
“Gϊếŧ zombie trước đã.” La Ngọc Thần ôn nhu nói.
“Ừm, em nghe anh.” Nguyễn Thu ngoan ngoãn cười cười.
Kiều Lăng Dương thấy Lê Viện trở về, trêu ghẹo: “Cô thật hào phóng, đối với tiểu tam cũng lương thiện như vậy.”
“Người ta thật vất vả mới lấy được rác tôi không cần, nếu như chết ở đây cũng không khỏi quá đáng tiếc. Cho dù muốn chết, cũng nên mang theo rác rưởi cùng chết. Nếu cô ta chết rồi, rác rưởi lại quấn lên tôi thì làm sao bây giờ? Nhà tôi cũng không phải là nơi tái chế rác.”
Trận chiến kịch liệt giằng co hơn một tiếng. Dị năng của mọi người đã sớm dùng hết bảy tám phần, hiện tại vẫn luôn dùng vũ lực để đối phó với đám zombie.
“Không được, zombie càng ngày càng đông.” Lê Viện nói với Kiều Lăng Dương: “Tìm một chỗ tránh trước đã. Chờ tình trạng của mọi người tốt lên lại tiếp tục lên đường.”
“Chỉ có thể như vậy.” Kiều Lăng Dương tán đồng cách nói của Lê Viện.
“A! A!” Hai tiếng kêu thảm thiết vang lêb liên tục, mọi người quay đầu lại, nhìn thấy La Ngọc Thần bị zombie cào thương.
Nguyễn Thu sợ tới mức hoang mang lo lắng. Ngay lúc này cô ta không đi tới cứu hắn, ngược lại là lui về phía sau vài bước, thậm chí lộ ra biểu cảm chùn bước.
Lê Viện nhíu mày.
La Ngọc Thần và Nguyễn Thu không thể chết được. Điều kiện của nhiệm vụ là khiến cho hai người thân bại danh liệt. Hiện tại bọn họ vẫn ổn, chưa tính là thân bại danh liệt.
Vút! Lê Viện cứu La Ngọc Thần.
La Ngọc Thần thấy Lê Viện tới, trong mắt hiện lên cảm động.
Vào thời điểm nguy hiểm nhất, chỉ có người bạn gái này quan tâm đến hắn ta. Mà nữ nhân kia… Cô ta thế mà lại lùi bước.
Dọc đường đi hắn đã cứu cô ta bao nhiêu lần chứ? Vì cô ta, thậm chí không tiếc mạo hiểm. Thế nhưng cô ta lại…
“Đi.” Lê Viện đỡ lấy La Ngọc Thần.
“Hiểu Vũ!” La Ngọc Thần thâm tình nhìn Lê Viện. “Cảm ơn em, Hiểu Vũ.”
Lê Viện chịu đựng cảm giác ghê tởm.
Nếu không phải vì nhiệm vụ, cô thật muốn ném người đàn ông này vào miệng của zombie.
Không bao lâu sau, bọn họ tìm được một tòa lầu nhỏ.
“Là nhóm chị dâu.” Trên lầu, có người thấy bóng dáng của bọn họ, lớn tiếng nói: “Mau mở cửa cho họ vào.”
Lê Viện nghe thấy giọng nói này, nhận ra là Đầu To.
“Chị dâu…” Đầu To chen qua. “Chị dâu, chị bị thương sao?”
Đầu To thấy Lê Viện và La Ngọc Thần cùng nhau vào cửa, còn tưởng rằng Lê Viện bị thương. Nhìn kỹ, phát hiện người bị thương chính là La Ngọc Thần, tức khắc không cao hứng.
=======
Phúc lợi của 2 ngày lễ đây nhé 💘 Mọi người cuối tuần vui vẻ, nạp năng lượng cho tuần sau bắt đầu đi học lại rồi 😭