Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Tạ Tử Thịnh thấy Lê Viện như đang suy tư điều gì đó thì hỏi: “Mẫu phi tính làm gì?”

Khóe miệng Lê Viện nhếch lên: “Ta hình như chưa từng đi nước láng giềng thì phải. Không thì chúng ta sang nước láng giềng chơi đi?”

“Mẫu phi muốn đi tìm Vân Cảnh.” Vẻ mặt Tạ Tử Cẩn không vui. “Hắn quan trọng như vậy sao?”

“Ta không thích người khác đụng tới đồ của ta. Cho dù có một ngày phải vứt bỏ, thì cũng là ta không cần hắn, mà không phải là hắn không cần ta.” Lê Viện nói: “Các ngươi nghĩ cách đi, chúng ta đi dạo chơi nước láng giềng một vòng. Không phải nói nước láng giềng có hành động kì lạ à? Nếu thấy bất ổn thì cứ trực tiếp gϊếŧ là được?”

Đường Quốc sư:…

Quả nhiên là yêu nữ.

Thấy hành động kì lạ là liền kêu đánh kêu gϊếŧ, nàng không để tâm đến những bá tánh bình thường đó sao?

“Không cần phiền phức như vậy.” Tạ Tử Cẩn nói: “Hoàng đế nước láng giềng đã nghênh thú công chúa Phượng Quốc. Chúng ta đi chúc mừng nhé?”

“Hoàng đế nước láng giềng không phải đã sáu mươi mấy rồi sao?” Lê Viện nhướng mày.

“Lão hoàng đế đã chết, giờ là tân đế. Tân đế là người cực kỳ khó chơi.” Tạ Tử Thịnh nói: “Nước láng giềng luôn tranh đấu với Quốc gia của ta. Giờ bọn họ kết thân với Phượng Quốc, chỉ sợ kế tiếp sẽ nghĩ chiến lược tấn công Quốc gia của chúng ta. Ý này của mẫu phi không tệ, chúng ta trực tiếp đến chia rẽ đồng minh của bọn họ, vậy còn có thể giải quyết chiến tranh hai nước.”

“Nếu các ngươi đều cảm thấy được thì chuẩn bị sẵn sàng đi! Ta ở chỗ này chờ các ngươi trở về đón ta.” Lê Viện sửa sang lại quần áo, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm.

Tạ Tử Cẩn từ phía sau ôm lấy nàng, hôn cổ nàng: “Mẫu phi thật nhẫn tâm, chúng ta vừa mới tới, nàng đã đuổi chúng ta đi rồi.”

“Không phải là đuổi đi, mà là vì cuộc vui chơi tiếp theo của chúng ta nên đành phải tạm thời tách ra.” Lê Viện sờ đầu hắn. “Ngoan, mẫu phi ở chỗ này chờ ngươi.”

Tạ Tử Thịnh nhìn Đường Quốc sư, hắn nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt sâu xa: “Vậy người này thì sao?”

“Hắn là chủ nhân nơi này, nếu hắn mất tích, những tên đệ tử kia nhất định sẽ hoài nghi ta. Yên tâm đi, giờ hắn đã bị chúng ta khống chế trong tay, ta không sợ hắn giở trò gì đâu.” Lê Viện nâng cằm Đường Quốc sư lên.

Tạ Tử Thịnh và Tạ Tử Cẩn nhìn nhau.

Hai người đều nhìn ra sự hứng thú trong ánh mắt của Lê Viện.

Thật tiện nghi cho tên đó.

“Người đâu.” Tạ Tử Thịnh hét to một tiếng.

Hự! Một người nhảy vào từ ngoài cửa sổ.

“Tham kiến chủ tử.”

“Ngươi ở lại bên cạnh nương nương, bảo vệ cho sự an nguy của nương. Bất kỳ kẻ nào, nhớ kỹ là bất kỳ kẻ nào dám làm tổn thương nương nương đều không cần phải tha. Có chuyện gì thì hoàng tử ta đây chịu trách nhiệm.” Tạ Tử Thịnh lạnh nhạt nhìn thoáng qua Đường Quốc sư.

“Tuân lệnh.”

Tạ Tử Thịnh và Tạ Tử Cẩn vội vàng đến, lại vội vàng đi.

Ám vệ rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại bóng dáng Lê Viện và Đường Quốc sư.

Ngón tay Lê Viện sờ soạng mặt Đường Quốc sư.

Đường Quốc sư nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh vừa rồi.

Hắn tự nói với bản thân đó là âm mưu quỷ kế của yêu nữ, tuyệt đối không thể bị yêu nữ mê hoặc.

Nhưng đầu óc hắn như không nghe theo bản thân, những hình ảnh ngắn rành mạch chiếu trong đầu của mình.
“Ưm…”

Đường Quốc sư hít một hơi.

Hắn mở to mắt, thấy Lê Viện ngồi trong ngực hắn, gương mặt xinh đẹp kia phóng đại ở trước mặt hắn.

Làn da của nàng vô cùng mịn màng, lông mi vừa dài vừa xinh, tựa như cây quạt nhỏ.

Đôi mắt quyến rũ như ngọc thạch.

Nàng thơm quá!

Chết tiệt, hắn đang nghĩ gì vậy?

Thân thể hắn không nghe theo sự sai bảo của mình?

Thứ đồ vật cứng rắn kia dựng thẳng khiến hắn muốn tìm một khe đất để chui vào.

“Yêu nữ…”

Hắn thẹn quá thành giận, hung tợn trừng mắt nhìn Lê Viện.

Lê Viện không khỏi cười.

Nàng nâng cằm hắn, nhỏ giọng nói: “Yêu nữ đúng không? Đợi chút ngươi sẽ cầu xin yêu nữ này.”

Nhấn Mở Bình Luận