Cả người Ôn Dực cứng đờ.
Hắn có thể ngửi thấy mùi hương từ nữ nhân bên cạnh.
Thật thơm.
Lê Viện như không phát hiện ra ánh mắt gϊếŧ người của Lâm Khinh Ngữ, nàng dựa sát vào Ôn Dực nói: "Ngài thật sự băng thanh ngọc khiết à? Chẳng lẽ... Ngài vẫn là xử nam?"
"Không biết xấu hổ." Lâm Khinh Ngữ đứng lên, đẩy mạnh Lê Viện ra.
Cánh tay của Lê Viện vươn ra, giữ chặt Ôn Dực, làm người sau đè ở trên người nàng.
Ôn Dực ngơ ngác nhìn nàng.
Hắn biết nàng rất đẹp. Chỉ là nhìn nàng gần như vậy, trên mặt không thấy cái lỗ chân lông nào, đôi mắt hút hồn khiến người ta không muốn dời tầm mắt.
"Ngài ép người ta đau quá." Lê Viện quyến rũ ôm lấy cổ Ôn Dực. "Ép nữa chắc ta bẹp mất."
Ôn Dực cúi đầu nhìn thì thấy bầu vú của Lê Viện bị hắn ép tới biến đổi hình dạng.
Yết hầu của hắn khô khốc, hô hấp hơi rối loạn.
Bàng Ngọc Phàm lấy bầu rượu từ bên hông ra, ngửa đầu uống một ngụm.
Hắn tham lam nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lâm Khinh Ngữ hét lên một tiếng: "Dực ca ca, huynh đang làm gì vậy?"
Ôn Dực lúc này mới kinh ngạc hoàn hồn, hắn ngồi dậy.
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh đứng mỗi bên kéo cánh tay nàng, giúp nàng đứng dậy.
Tạ Tử Thịnh chua chát nói: "Tẩu tử đừng doạ người đọc sách chứ."
"Ta đâu có làm gì đâu!" Lê Viện ôm cổ Tạ Tử Thịnh, không màng những người khác ở đây, hôn lên bờ môi hắn. "Ngoan, đừng ghen."
"Dực ca ca, chúng ta đi." Lâm Khinh Ngữ kéo ống tay áo của Ôn Dực. "Người dâʍ đãиɠ như vậy, chúng ta khinh thường làm bạn."
"Tiểu muội muội đây chắc sợ ta cướp tình lang của muội nhỉ?" Lê Viện cười tươi nhìn Lâm Khinh Ngữ. "Mà tình lang nhà muội... Thực cứng đó!"
Gương mặt Ôn Dực ửng đỏ.
Hắn đi về phía xe ngựa cách đó không xa.
Lâm Khinh Ngữ trừng mắt nhìn nàng: "Chúng ta cứ chờ xem, tốt nhất là không nên rơi vào tay ta. Nếu không..."
"Nếu không thế nào?" Tạ Tử Cẩn lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Ngữ. "Trước khi nói những lời này thì ngươi có biết bây giờ ngươi đang ở đâu không?"
Lâm Khinh Ngữ nhận ra nguy hiểm, vội vàng đi về phía xe ngựa cách đó không xa.
Bọn họ đi rồi, Bàng Ngọc Phàm khẽ cười nói: "Vị Lâm cô nương này quá ầm ĩ. Đi rồi cũng tốt, chúng ta có thể thanh tịnh kết bạn đồng du."
Lê Viện mỉm cười: “Chỉ sợ chúng ta không có phúc khí này, tiếp theo chúng ta phải lên đường rồi, thật sự không có thời gian du ngoạn.”
“Vậy à! Vậy chúng ta hãy cùng nhau lên đường. Có mỹ nhân như Tần cô nương làm bạn, đoạn đường này cũng không buồn chán nữa.” Bàng Ngọc Phàm nói.
Lê Viện nhớ Vân Cảnh, nên không ở lại. Vài ngày sau, bọn họ đã tới thủ đô.
“Kế tiếp Tần cô nương có ý định gì không?” Bàng Ngọc Phàm đi theo phía sau Lê Viện. “Nếu nàng không chê, chỗ này của ta có phủ đệ, Tần cô nương nguyện ý làm khách chứ?”
Lê Viện mỉm cười: “Chỉ sợ ta không có phúc khí này, chúng ta có việc phải làm, đã chuẩn bị chỗ ở rồi.”
“Thật là tiếc.” Bàng Ngọc Phàm thở dài. “Vậy tại hạ cáo từ trước, ta tin chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.”
Tạ Tử Cẩn nhìn bóng dáng của Bàng Ngọc Phàm: “Người này không đơn giản.”
“Đúng vậy!” Lê Viện nói: “Nhìn khí thế này, chỉ sợ đây là người hoàng thất!”
“Vậy mà nàng còn chọc hắn.” Tạ Tử Thịnh hừ nói. “Không muốn cứu Vân quốc sư của nàng à?”
“Bởi vì muốn cứu, nên mới chọc hắn đấy! Với lại tự hắn đưa tới cửa, đâu phải ta chủ động đi trêu chọc.” Lê Viện mỉm cười.
“Rốt cuộc nàng muốn gây họa cho bao nhiêu người đây? Yêu tinh.” Tạ Tử Cẩn nói bên tai tai nàng: “Ngày mai phải tiến cung, tối nay tìm một chỗ… chúng ta đói bụng mấy ngày rồi.”
Lê Viện nhéo eo của hắn: “Không sợ thận hư à.”
Trong khách điếm, bên trong truyền ra tiếng thở dốc.
“Chậm một chút… nhanh quá… A…”
“Đừng mà, ta chịu không nổi, sâu quá…”
“Ưm! Mẫu phi, thoải mái không? Côn ŧᏂịŧ của ta cắm nàng thoải mái không…”
“Ta cắm thoải mái, hay hắn cắm thoải mái hử?”
Không lâu sau, có thêm nhiều âm thanh gia nhập vào.
“Ông chủ, ông chủ…” Nam nhân bước lên lầu. “Ông đi Di Hồng Viện ở đối diện gọi cho ta một cô nương, thật sự chịu không nổi, không biết yêu tinh ở đâu ra nữa, tiếng rên đó sắp khiến ông đây chết vì cứng rồi.”
Ông chủ lau mồ hôi, đè bà chủ cắm mạnh vào: “Gia, ta cũng chịu không nổi. Nếu không tự ngài đi kêu đi! Vị khách nữ kia không biết là yêu tinh gì biến thành, mấy năm nay ta chưa từng cứng đến nổi không muốn sống như vậy.”