Âm thanh của Lê Viện quá mê người. Đừng nói hoàng đế không nín được, mà ngay cả Vân Cảnh tuyệt tình đoạn ái cũng có hơi khác thường.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh vụn vặt, những hình ảnh đó như đã từng xảy ra, nhưng khi muốn biết rõ, nó lại biến mất.
Vân Cảnh mở to mắt, kéo Lê Viện qua, lạnh nhạt nói: "Sáng như ban ngày, các người có thể chú ý chút không hả?"
Lê Viện nhướng mày, nâng cằm hắn nói: "Chúng ta chơi chúng ta, ngài ngủ của ngài, nổi lửa vậy làm gì? Chẳng lẽ giận à?"
"Ta không quen nhìn cảnh này." Vân Cảnh nắm lấy tay nàng. "Nàng có thể an phận được không?"
"Ta nói rồi, nên đổi xe ngựa đi, hắn làm việc của hắn, chúng ta làm việc của chúng ta, không đến mức khiến hắn mất hứng." Hoàng đế nói: "Nếu không thì tới trạm dịch tiếp theo chúng ta mua thêm xe ngựa đi?"
Lê Viện nhìn Vân Cảnh.
Ngay lúc Vân Cảnh không vui nhìn chăm chú, nàng bình tĩnh nói: "Được!"
Sắc mặt Vân Cảnh biến thành màu đen: "Trước khi tới lúc đó, xin các ngươi an phận chút."
"Được!" Hoàng đế không khiêu khích Vân Cảnh nữa.
Mấy canh giờ sau, mắt nhìn thấy trời sắp tối, bọn họ nghỉ ngơi ở trạm dịch.
Hoàng đế bế Lê Viện lên, bay thẳng vào phòng.
Vân Cảnh đứng trong bóng đêm, nhìn bóng dáng hai người biến mất.
Hoàng đế hôn Lê Viện, nói: "Nhìn tên kia cứ như tảng băng ấy, dù nàng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ hắn như thế nào, hắn vẫn là dáng vẻ đó. Có lẽ hắn sẽ không khôi phục ký ức đâu."
"Ta mệt quá, ngài kêu nước cho ta đi." Nhắc tới chuyện này, Lê Viện liền không có hứng thú.
Điều Hoàng đế muốn nhất bây giờ là Lê Viện hết hy vọng với Vân Cảnh. Dù gì thì có quá nhiều tình địch, có thể bớt được một người thì bớt.
Hoàng đế đi ra ngoài kêu nước cho Lê Viện.
Lê Viện lười biếng nằm dựa ở đó, nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây, đột nhiên không còn tâm trạng nữa.
Có người đi vào.
Nàng cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Kêu nước xong rồi à?"
Người nọ không trả lời.
Nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy Vân Cảnh đứng ở trước mặt nàng.
"Biểu cảm gì đây?" Lê Viện bật cười. "Dáng vẻ như một oán phụ vậy. Người nào không biết còn tưởng là ta đã làm gì ngài đấy?"
"Ta không biết tại sao lại như vậy." Lời Vân Cảnh nói khiến Lê Viện nghe không hiểu.
"Ngài muốn làm gì?" Lê Viện cười như không cười nhìn hắn.
Vân Cảnh kiềm lại cảm xúc của mình, như đang quyết định điều gì vậy, hắn đi tới.
Lê Viện trầm tĩnh nhìn động tác của hắn.
Vân Cảnh bế nàng lên, đi ra phía ngoài.
Lê Viện ôm lấy cổ hắn: "Vân quốc sư, ngài muốn đưa ta đi nơi nào?"
"Không biết." Vân Cảnh lạnh mặt nói.
"Ngươi đưa ta đi, lại nói không biết. Chẳng lẽ là muốn đi chơi à?" Lê Viện vui cười. "Vậy ngài tìm nơi nào tốt một chút, ta sợ nhàm chán lắm."
Vân Cảnh ôm Lê Viện lên ngựa.
Lê Viện nhìn ngựa đã được chuẩn bị sẵn, kinh ngạc nói: "Ngài đã chuẩn bị hết rồi à. Quyết định từ khi nào vậy?"
Vân Cảnh không có trả lời.
Hắn đưa Lê Viện lên ngựa trước, rồi mới cưỡi lên.
Hắn kéo cương ngựa, dùng sức, quát: "Chạy!"
Ngay lúc con ngựa chạy như bay trên đường, Hoàng đế vội vàng đuổi theo.
Nhưng vẫn chậm một bước, bị kịp thấy làn bụi bay.
"Vân Cảnh, tên tiểu nhân." Hoàng đế khó thở, phân phó người hầu ở bên cạnh: "Chuẩn bị một con ngựa cho ta."
"Thưa..." Người hầu kia yếu ớt nói: "Vị công tử lúc nãy đã mua tất cả ngựa ở đây rồi ạ."
"Vậy những con ngựa đó đâu?" Hoàng đế trừng mắt nhìn người hầu.
"Vị công tử kia thả đi rồi, cả chiếc xe ngựa mà các ngài mang tới cũng bị hắn thả đi." Người hầu nói rồi, lấy tốc độ cực nhanh chạy đi mất.