Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Cuối cùng ánh mắt Thập Thất hoàng tử cũng rời khỏi người nàng, nhìn về bóng người thỉnh thoảng xét qua trong sơn cốc. Nhìn từ xa có vẻ có con người đang hoạt động trong đó, nhưng động tác lại quá mức nhanh nhẹn, uyển chuyển và nhẹ nhàng, không phải là điều con người có thể làm được.

Hắn nheo mắt lại, nói đây chắc nịch: “Là yêu.”

Trì Am đang định bước vào sơn cốc thì chợt khựng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: “Thật sự là yêu sao?”

Trên mặt Thập Thất hoàng tử lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng giọng điệu lại bình thản như cũ nói: “Đúng vậy, nơi này là chỗ sâu trong Vân Trạch, nhiều nhất chính là tinh linh và yêu. Hiện tại chắc hẳn nhóm người đệ đệ của nàng vẫn còn sống, bị yêu bắt được.”

Trì Am khẽ thở phào nhẹ nhõm, người còn sống thì tốt rồi, bị bắt được cũng không sao cả, cứu ra là xong.

Trì Am không hề nghi ngờ một chút nào với những suy đoán của hắn. Tuy rằng Tư Ngang của thế giới này là một người bệnh tật yếu ớt, nhưng dường như trên người hắn có một sức mạnh thần bí, khắp nơi đều toát ra vẻ không thích hợp. Sở dĩ Trì Am không nghiền ngẫm sâu xa là vì nàng tin tưởng hắn theo bản năng. Nếu đã tin tưởng hắn, vậy thì cần gì phải đào sâu tìm hiểu cho mệt, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn sẽ thật sự bày bản thân mình ra ở trước mặt nàng.

Vì thế hai người bèn tìm một chỗ nghỉ tạm trong sơn cốc, nhân tiện uống nước.

Trì Am hái được một chiếc lá to ở bên cạnh, sau khi rửa sạch sẽ ở bên dòng suối liền múc nước bón cho nam nhân đang ngồi dựa bên tảng đá lớn, trông thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, còn có quần áo xộc xệch và lấm lem trên người hắn. Rất hiếm khi có thể nhìn đến dáng vẻ chật vật như vậy của hắn, nàng không khỏi cảm thấy hơi đau lòng, lo lắng Tư Ngang mệt mỏi, không được nơi sạch sẽ tốt hơn.

Cả đời này hắn lớn lên trong nhung lụa, còn chưa từng phải chịu uất ức như vậy, ngay cả nàng nhìn mà cũng không nỡ.

Thập Thất hoàng tử đỡ cả tay nàng lên rồi uống nước, sau đó kêu nàng cũng uống.

Chờ Trì Am uống xong, hắn lấy ra một chiếc khắn trắng tinh từ trong lòng ra, lau vệt nước trên mặt nàng, sự tỉ mỉ chú ý như vậy khiến Trì Am không nhịn được mà hơi co rút khóe miệng.

Trước giờ người đàn ông này đều rất tỉ mỉ kỹ càng, cho dù họ có lưu lạc nơi hoang dã, ở nơi tận cùng trong Vân Trạch đầy rẫy nguy hiểm này, hắn vẫn bày ra dáng vẻ thong dong, hoàn toàn không hề sợ hãi.

Sau khi họ nghỉ ngơi đã đủ, Trì Am muốn tiến vào trong sơn cốc tra xét tình huống. Nhưng thấy dáng vẻ thân kiều thể nhược này của hắn, nàng cũng không đành lòng đưa hắn đi theo mạo hiểm cùng mình, bèn đề nghị hắn ở chỗ này nghỉ ngơi chờ tin tức của nàng.

“Cần gì phải phiền toái như vậy?” Thập Thất hoàng tử bác bỏ cách làm của nàng.

“Có gì phiền toái đầu.” Trì Am thấy dáng vẻ này của hắn, lập tức không đành lòng khiến hắn làm lụng vất vả, chỉ ước gì mấy người Phỉ Âm mau chóng xuất hiện, bảo vệ tốt cho nam nhân này, hầu hạ hắn giống như tổ tông mới được.

Giống như ở cung Cảnh Dương, rõ ràng chỉ là một vị hoàng tử nhưng còn tỉ mỉ xa hoa hơn cả Hoàng đế, nhưng người xung quanh lại không hề cảm thấy có vấn đề gì.

Thập Thất hoàng tử nhìn nàng với cặp mặt tím sẫm kia, đè nén cảm xuống trong mắt xuống, hoàn toàn không muốn rời xa nàng. Hắn nắm lấy tay Trì Am, thản nhiên cất tiếng với bên trong sơn cốc: “Ra đây.”

Trong lúc Trì Am cảm thấy tò mò hắn đang nói chuyện với ai, thì đột nhiên cảm nhận được yêu khí, trở nên cảnh giác theo bản năng, sau đấy lập tức trông thấy một con yêu không biết là thể loại gì xuất hiện ngay trước mặt họ.

Con yêu kia thành thật sợ hãi quỳ trước mặt họ, nói với giọng nhỏ nhẹ: “Không biết đại nhân có gì dặn dò?”

Trì Am bỗng ngây người, tiết tấu này sai quá vậy!

Thoạt nhìn con yêu kia giống một đứa bé hơn mười tuổi, trên người mặc một bộ trang phục sặc sỡ, trông có chút không ra làm sao. Tai và cổ của nó rậm rạp lông vũ nhỏ, ngón tay kia cũng không tròn trịa như con người, mà là một loại móng sắc bén như loài chim. Móng tay vừa dài lại sắc nhọn, đôi chân lộ ra bên ngoài quần áo cũng không phải là chân của nhân loại, mà là móng của loài chim.

Vừa nhìn đã biết chính là yêu quái.

Thập Thất hoàng tử lại mau chóng thích ứng, nói với nó: “Các ngươi đã bắt bao nhiêu nhân loại, đi nói với yêu chủ của các ngươi rằng màu thả họ ra.”

Con yêu kia đáp lại một tiếng, không hề phản kháng chút nào, run rẩy quay lại sơn cốc, nhanh chóng biến mất.

Thập Thất hoàng tử mệt mỏi bóp trán, giọng nói yếu hơn mấy phần, nói với Trì Am: “Chúng ta chờ tin tức ở đây là được rồi, không cần phải phiền phức như vậy.”

Trì Am: “...”

Thập Thất hoàng tử nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của nàng này, rất tự nhiên ôm nàng vào lòng, sau đó thổi khí lạnh bằng bên tai nàng, cười nói: “Am Am, làm sao vậy?”

Làm sao ư? Những lúc thế này, hẳn là hắn không nên hỏi nàng làm sao vậy mới phải chứ? Là người bình thường ai cũng đều cảm thấy chuyện vừa rồi rất kỳ quái thôi mà?

Rõ ràng tình huống không bình thường như vậy, tại sao hắn lại có vẻ đương nhiên thế?

Trì Am đã không còn lời bình phẩm nào về mạch suy nghĩ của nam nhân này nữa rồi.
Nhấn Mở Bình Luận