Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Mặc dù Vũ tộc cao ngạo, nhưng khi nhận thức được năng lực sáng tạo và lực sát thương do văn minh khoa học kỹ thuật của con người mang lại thì đã lựa chọn hợp tác với con người, nhận được thành quả văn minh khoa học kỹ thuật từ chỗ con người.

Có lẽ ông trời công bằng, mặc dù Vũ tộc có năng lực trinh sát rất mạnh, nhưng lại không có năng lực sáng tạo của con người, thậm chí còn không có tư chất trở thành nhà khoa học, một đồng bảo vật đặt trước mặt họ mà họ cũng chẳng làm được gì.

Sau khi biết rõ năng lực của các chủng tộc ở thế giới này, Trì Am chợt nhận thấy bất kể là ở thế giới nào, thiên đạo đều sẽ không cho phép một chủng tộc nào đó mạnh đến nỗi không có thiên địch, mặc kệ cho chúng phát triển, mà đều kiềm chế lẫn nhau, sống nương tựa vào nhau.

Nhưng sự tồn tại của người Romasen là vì điều gì nhỉ?

Trì Am đè câu hỏi này trong lòng, quyết định khi nào rảnh sẽ đi tìm hiểu.

Sau khi đào cái hố chôn Vũ tộc kia, Tư Ngang lấy một miếng thịt lớn từ chỗ thịt non mềm nhất trên người con trăn, sau đó dẫn Trì Am rời đi.

Đến bên một dòng suối, Tư Ngang ném hai cái máy cảnh báo sang bên cạnh rồi kêu Trì Am ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, anh bắt đầu lưu loát rửa sạch miếng thịt trăn dưới nước suối, sau đó dùng cây dao mang theo cắt thành miếng, xiên lên cành cây, nhóm lửa nướng thịt.

Con trăn này là một loại dị thú, còn lấy phần thịt non mềm nhất, sau khi nướng lửa một lát, mỡ thịt lập tức chảy ra xèo xèo, mùi thơm lan tỏa trong không khí.

Tư Ngang bóp nước của mấy loại hoa quả mà mình hái ven đường lên thịt trăn, đến khi nướng vàng óng ánh, anh liền đưa cho Trì Am, cười nói: “Am Am, em ăn thử xem.”

Chỉ nhìn bề ngoài thôi đã thấy thịt trăn này cực kỳ thơm ngon rồi. Khi Trì Am tranh thủ lúc còn nóng cắn một miếng, mùi vị phong phú lập tức bùng nổ trong khoang miệng. Bản thân miệng thịt trăn này vốn tươi ngon mọng nước, quét một lớp nước trái cây trên miếng thịt vừa lúc trung hòa dầu mỡ, vô cùng ngon miệng.

Trì Am khen không ngớt, ăn một miếng rồi đưa qua cho anh cắn.

Mấy xiên thịt trăn nướng, hai người cứ thể chia nhau ăn hết.

Khi Tư Ngang tiếp tục nướng thịt trăn, Trì Am mút dầu mỡ dính trên ngón tay, tò mò hỏi anh: “Tự Ngang, sao anh lại biết làm cái này?” Từ khi anh tiện tay hái quả dại cho đến bây giờ thể hiện tay nghề nướng thịt đều có vẻ cực kỳ thành thạo.

“Trước kia từng học.” Tự Ngang mỉm cười với cô.

Trì Am trầm tư. Hai ngày nay thấy anh ở trong rừng rậm mang theo cô di chuyển một cách thành thạo mà không cần máy thăm dò, biết thứ gì ăn được, thứ gì không ăn được, thứ gì đụng vào sẽ trúng độc, thứ gì có thể làm thuốc, anh hái một ít để dự phòng, có thể thấy được trước kia có lẽ anh thường xuyên hoạt động trong rừng.

Nghĩ đến đây, Trì Am chợt nhớ tới tay nghệ luyện đan của mình, sau đó cúi đầu nhìn thiết bị ức chế trên cổ, đôi mắt tỏa sáng.

“Sao vậy?” Tự Ngang rất nhạy cảm với cảm xúc của cô, lập tức nhận thấy sự khác thường của cô.

Trì Am chớp mắt, cười tủm tỉm nói: “Em chợt nhớ ra mình có thể làm gì. Tư Ngang, lát nữa trở về, em sẽ đi học được tễ.”

“Dược tễ?” Tự Ngang ngẫm nghĩ rồi nói: “Khu năm có mấy phòng nghiên cứu dược tễ, nhưng người biết được tễ toàn là đàn ông thôi.”

Trì Am tiếp tục cười với anh, giả không hiểu ám chỉ của anh.

Tư Ngang liếc nhìn cô thật sâu, sau đó tiếp tục nướng thịt, không nói thêm nữa.

Sau khi ăn thịt nướng xong, họ tiếp tục lên đường.

Kế tiếp trên đường đi, Trì Am chuyên môn chú ý thực vật chung quanh để xem có thảo dược nào mà cô biết không. Tiếc rằng rất nhiều loại cô không nhận ra, chỉ có thể phân biệt chúng có linh khí hay không, hơn nữa xác định hiệu quả của chúng từ nồng độ linh khí.

Không lâu sau đó, họ đến một căn nhà đá xây trên vách núi.

Vách núi này cũng không cao, chỉ hơn năm mươi mét, chung quanh có vách đá trống trơn không một ngọn cỏ. Nhà đá cách mặt đất hơn mười mét, dựa theo phỏng đoán thì chắc hẳn là nhà ở của Vũ tộc lúc nãy đã đồng quy vụ tận với con trăn.

Tư Ngang lấy một bó dây màu bạc trong túi dụng cụ, một đầu của sợi dây là một chiếc đinh bạc, ném nó lên cao, sau đấy anh một tay ôm eo cô, tay còn lại kéo sợi dây bạc, hai chân đạp lên vách núi, vèo một phát kéo lên trên.

Đôi mắt Trì Am trợn tròn. Cho tới tận khi họ đi đến ban công nhà đá, cô vẫn không thể tin nổi.

Cô biết đàn ông sở hữu gen chiến sĩ của thế giới này cực kỳ mạnh, nhưng mạnh như anh thì quá không khoa học. Hoặc có thể Tư Ngang đích thực là người mạnh nhất, cho nên ở đây mới có vẻ nhẹ nhàng đến thế.

Tư Ngang lấy chìa khóa lục soát trên người Vũ tộc kia mở cửa.

Cửa “cạch” một tiếng, anh ôm vai cô tiến vào, trông cứ như thể vào nhà của mình.

Mặc dù nhà của Vũ tộc có cửa chính cửa sổ, những bài trí trong nhà vẫn giống hệt tổ chim.

Thấy tổ chim không biết được bện bằng loại lông vũ nào đặt giữa căn nhà, Trì Am hơi cạn lời.

Tự Ngang đi đến trước máy hiển thị đặt trong nhà, lấy tấm thẻ từ màu đỏ thẫm đặt lên chỗ cảm ứng, mắt nhìn chằm chằm tư liệu hiển thị trên màn hình, đồng thời nhanh chóng sao chép lai.

Trì Am tò mò đứng nhìn.

Sau khi nhìn một lát, cô chợt thò đầu nhìn ra bên ngoài, phát hiện mấy con chim lớn bay tới trên bầu trời từ nơi xa, sắc mặt chợt thay đổi, vội vàng chạy ra đóng cửa lại, nhân tiện đóng luôn cửa số.

“Tư Ngang, có Vũ tộc bay tới.”

Tư Ngang vẫn đang sao chép tư liệu, kêu cô đừng sốt ruột.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa: “KeryS, cậu có nhà không?”

Hiển nhiên Kerys là tên của Vũ tộc mới chết.

Hai nhân loại trong nhà đều không lên tiếng.

Vũ tộc bên ngoài gõ cửa một lát, thấy bên trong không có phản ứng gì thì rời đi.

Trì Am thở phào nhẹ nhõm, xem ra đám Vũ tộc này đối xử với người cùng tộc vẫn rất lễ phép.

Nhưng cô thở phào quá nhanh rồi.

Sau khi sao chép tư liệu, Tư Ngang cất thẻ từ, sau đó đi vào phòng tối chất đầy tinh thạch Vũ tộc, lấy mấy viên tinh thạch có màu vàng sáng như hổ phách rồi kéo Trì Am rời đi.

Họ vừa rời đi không lâu, đám Vũ tộc kia đã quay lại, trực tiếp phá cửa xông vào, phát hiện trong nhà của Kyres vẫn còn lưu lại mùi của con người thì lập tức nổi giận.

“Đuổi theo! Mùi của con người còn giữ lại chung quanh, chắc hẳn còn chưa đi xa!” Cầm đầu là một Vũ tộc có đôi mắt ưng sắc bén, lạnh lùng nói.
Nhấn Mở Bình Luận