Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Mãi tới khi toàn bộ dị hình đều bị tiêu diệt, Tư Ngang và Phương Lạc Chương mới lại đây.

Vẻ mặt Tư Ngang thản nhiên, dừng lại ở cách đó không xa, ánh mắt lướt qua chiến trường một cách bâng quơ, sau đó lấy một tấm khăn trắng vuông nhẹ nhàng bịt mũi, đứng yên đó không nhúc nhích.

Bất kể là Vệ Đông hay là Bàng Thiên đều có cảm giác như bị khinh thường, cứ như thể trong mắt người này, họ thậm chí còn không phải là người.

Cảm giác cực kỳ uất ức.

Phương Lạc Chương nhanh chóng đi theo sát Tư Ngang. Tư Ngang dừng lại cậu ta cũng dừng lại, tò mò nhìn hai người kia, khi nghe thấy tên của họ là “Vệ Đông” và “Bàng Thiến” thì đôi mắt cậu ta hơi mở to, lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó hào hứng nhìn họ.

Vẻ mặt cậu ta không hề che giấu, hoặc có thể nói cậu ta còn chưa biết che giấu bản thân, tựa như người trẻ tuổi còn chưa bị thế giới này đối xử một cách tàn khốc.

Tư Ngang liếc nhìn cậu ta, thu hết thảy vào đáy måt.

Vệ Đông cười khổ nhìn họ, nói với Trì Am: “Cảm ơn cô.”

Trì Am đang dùng nước rửa sạch máu dính trên kiếm, thờ ơ nói: “Mặc dù tôi tôn trọng sinh mệnh, nhưng không có nghĩa là sẽ không giết người. Anh nên cảm ơn đám Lộ Minh.”

Vệ Đông hiểu ý cô, nhất thời im lặng.

Bàng Thiến từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng nhìn cô, nói: “Cô muốn giết thì cứ giết, tôi không cần cô cứu... A...”

Cô ta che vết thương trên vai, đau đến mức quỳ xuống đất, tức giận trừng Tư Ngang vừa nổ súng.

Tự Ngang cầm súng đi tới, ngạo mạn nói: “Ai muốn cứu cô? Đúng là tự mình đa tình.”

“Đúng thế, tôi chỉ muốn cứu Vệ Đông để hỏi một chút chuyện thôi.” Trì Am tiếp lời, có đôi khi rất chán ghét loại người mà người khác thuận tay cứu, nhưng lại cứ nghĩ là đối phương nhất quyết đòi cứu mình.

Xí, ai nhất quyết đòi cứu cô chứ?

Bàng Thiển ác độc nhìn họ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ quái vật! Thật đáng tiếc lúc trước cô Đào không độc chết cậu, khiến cậu tránh được một kiếp.”

Tức khắc, hai chân cô ta đều trúng đạn, ngồi bệt xuống đất.

Tư Ngang không hề nương tay đối với cô ta, cứ như thể muốn từ từ chơi chết cô ta vậy, động tác có vẻ rất thờ ơ.

Phương Lạc Chương nghẹt thở, nhìn góc nghiêng xinh đẹp mà lạnh lùng của cậu thiếu niên xinh trai, lần đầu tiên ý thức được người này... không phải là nhân vật trong ảo tưởng của cậu ta, mà là một con người rõ ràng, lãnh khốc, tàn nhẫn, đa nghi, có thù tất báo tựa như miêu tả trong lời đồn. Người này có thể tận tụy dốc lòng để kết thúc tận thế, cũng có thể dùng ý niệm của bản thân để lật đổ toàn thế giới.

Nhân loại đáp lại cậu ta bằng thiện ý, cậu ta đáp lại sự lạnh lùng; nhân loại nổi lên ác ý, cậu ta trả bằng sự hủy diệt.

Cuối cùng Bàng Thiến ngã trên mặt đất, hô hấp dần dần mong manh, cuối cùng không cam lòng chết đi.

Đôi mắt Phương Lạc Chương bị dọa sợ đến mức trợn tròn, không thể tin được Bàng Thiến cứ thế chết đi.

Vệ Đông nhìn thi thể của Bàng Thiến, ánh mắt từ trên người cậu bé nổ súng dời sang cô gái có nụ cười ấm áp bên cạnh.

Trong con hẻm tồi tàn tối tăm đẫm máu, cô đứng dưới bầu trời u ám, cầm kiếm đứng đó, nở nụ cười ôn hòa tươi đẹp tựa như chiều tà ngày mùa hè, ánh tà dương rực rỡ, lại mang theo màu sắc tối tăm của ngày tàn.

Nếu ngay từ đầu chỉ cho rằng cô là một người không quan trọng thì giờ đây, Vệ Đông đã không dám tưởng tượng nữa.

“Cậu Tư, cậu Mai kêu tôi truyền lại cho cậu, anh ấy có cách loại bỏ độc trong cơ thể cậu.” Vệ Đông nói giọng khàn khàn.

Cuối cùng Tư Ngang cũng liếc nhìn anh ta: “Cách gì?”

Vệ Đông liếm đôi môi khô ráo, không trả lời câu hỏi này mà nói tiếp: “Cậu Mai muốn hợp tác với cậu.”

Tư Ngang cười khẩy: “Các người suy nghĩ thật nực cười, chính Mai Gia Niên không có cách nào đối phó với ả họ Đào kia nên muốn mượn tay tôi diệt trừ cô ta chứ gì? Đáng tiếc, tôi còn muốn giữ lại mạng của cô ta.”

Dứt lời, anh quay sang nói với Trì Am: “Am Am, chúng ta đi thôi.”

Trì Am ừ một tiếng, đút kiếm vào vỏ rồi đi tới nắm tay anh, rời khỏi nơi tối tăm đẫm máu này.

Sau khi ăn bữa tối xong, họ ngồi dưới ngọn đèn nghỉ ngơi.

Phương Lạc Chương không nhịn được mà liếc nhìn họ, sau đó nhanh chóng dời đi, lại nhìn một lát rồi lại nhanh chóng dời đi, cứ thể lặp đi lặp lại.

Tư Ngang và Trì Am đều coi như không nhìn thấy.

Đến khi Tư Ngang đi tắm rửa, tranh thủ cơ hội này, Phương Lạc Chương lại gần nói với Trì Am: “Chị Trì, chị không sợ hả?”

“Sợ cái gì?”

Cậu ta lưỡng lự một lát, nói: “Hôm nay cậu Tư...”

Nhớ tới thái độ bâng quơ của người kia lúc giết người, còn cả bàn tay vẫn xinh đẹp sạch sẽ sau khi giết người ấy, Phương Lạc Chương lại sởn tóc gáy, rất lo lắng cho mình một ngày nào đó sẽ trở thành chuột trắng nhỏ trong viện nghiên cứu của cậu chủ Tư này.

Không không không, một kẻ phế vật như mình thì chắc vị này cũng chướng mắt.

Nghe nói người chỉ số thông minh cao không bao giờ thích chú ý đến những kẻ ngốc nghếch. Cậu ta tự nhận mình rất ngu ngốc, không đủ tư cách lọt vào mắt vị kia.

“Anh ấy không giết người thì người khác sẽ giết anh ấy.” Trì Am thản nhiên nói: “Hiện tại là tận thế, không phải là xã hội hòa bình do đạo đức pháp luật quy định, muốn sống sót thì phải nhẫn tâm. Đương nhiên, làm người vẫn phải có giới hạn, nếu ngay cả mấu chốt làm người cũng không có thì còn là con người sao?”

Phương Lạc Chương bị những lời nói chính nghĩa của cô làm cho chấn động, cảm thấy lúc này cô đang tỏa ra kim quang, nghiễm nhiên là một vị Phật Tổ phổ độ chúng sinh, sau đó cậu ta hơi xấu hổ.

Cậu ta biết rõ Bàng Thiến là loại người gì, nhưng chỉ nghĩ tới chuyện thực tế cô ta cũng là một kẻ đáng thương, chẳng qua là bị thể đạo ép ra nông nỗi này, lại quên mất đa số những kẻ đáng thương đều có điểm đáng hận. Lúc trước Tư Ngang đã từng gặp nguy hiểm mấy lần dưới sự đuổi giết của Bàng Thiển, bây giờ bên cạnh cậu ấy có cao thủ kiếm thuật Trì Am thì mới an ổn một chút...

Bỗng nhiên, cậu ta hỏi: “Ấy chị Trì, chị từng nghe nói tới một cuốn tiểu thuyết tên là Bá Thể Dị Hoàng chưa?”

Trì Am: “... Không biết.” Đó là cái quái gì thế?

Phương Lạc Chương hơi rối rắm nhìn cô, sau đó im lặng ngồi một chỗ, trông có vẻ rất hụt hẫng.

Trì Am lặng lẽ nhìn cậu ta, sau đó nhún vai, đứng dậy rời đi.

Những ngày kể tiếp, họ tiếp tục đi về phía bắc.

Có chuyên gia làm việc nhà Phương Lạc Chương, chuyến đi của họ rất thoải mái. Mặc dù gặp phải dị hình thể tiến hóa càng ngày càng nhiều, mang lại rất nhiều phiền toái cho họ, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch.

Ba người phân công công việc cực kỳ rõ ràng. Phương Lạc Chương phụ trách phục vụ hậu cần, Trì Am phụ trách an toàn cho ba người, Tư Ngang phụ trách chỉ huy đứng sau màn và các loại nghiên cứu, có cả nghiên cứu đối với dị hình.

Quãng đường này cực kỳ vất vả, đi hơn mười ngày mới đến gần căn cứ Hy Vọng.

Lúc sắp đến căn cứ Hy Vọng, Tư Ngang chợt hỏi: “Phương Lạc Chương, cậu có muốn trở thành Chiến sĩ cuồng không?”

Trong khoảnh khắc ấy, nhìn biểu cảm của Phương Lạc Chương, Trì Am gần như không nhịn được mà muốn đập cho một phát. Thằng nhóc này không biết nghĩ tới cái gì mà vẻ mặt hoảng sợ tột độ, cứ như thể Tư Ngang đang ép cậu ta đi chết không bằng.

Cậu ta nhanh chóng phản ứng lại, cũng biết biểu hiện của mình rất khiến người khác nghi ngờ, vội bổ cứu: “Không cần đâu, thực ra làm người bình thường cũng rất tốt, tôi có tay có chân, có thể tìm công việc nuôi sống bản thân, mặc dù có lẽ ăn uống không được tốt cho lắm, nhưng chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng. Mặc dù Chiến SĨ cuồng rất tốt, nhưng tôi không muốn trở nên mạnh hơn, có thể sống sót hay không thì phải xem ông trời có cho tôi sống hay không...”

Đến cuối cùng cậu ta đã nói năng loạn xạ, có thể thấy được câu nói của Tư Ngang gây áp lực tâm lý cho cậu ta lớn cỡ nào.

Tư Ngang hờ hững liếc nhìn cậu ta, không để ý tới cậu ta nữa mà tiếp tục xem máy tính bảng trên tay.

Phương Lạc Chương âm thầm thở phào. Cũng may, vị này mới chỉ nói bâng quơ mà thôi. Nghĩ tới những hạng mục nghiên cứu trong phòng nghiên cứu của người này, cho dù người này có là thiên tài trong lĩnh vực gen thì Phương Lạc Chương vẫn sởn tóc gáy.

Trì Am cạn lời đánh giá cậu ta. Tên ngốc này cả người toàn là sơ hở, thế mà chính cậu ta còn không biết gì cả, thật không rõ tại sao cậu ta có thể sống đến hôm nay nữa.

Chẳng lẽ là ông trời thương kẻ khù khờ?

Khi họ đến căn cứ Hy Vong, robot ong do Tư Ngang thả ra đã truyền một tin tức về, căn cứ Hy Vọng đang gặp phải dị hình vây thành.

Tư Ngang cực kỳ bất mãn, cảm thấy bị đám dị hình mạo phạm.
Nhấn Mở Bình Luận