Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Biết được Đào Vi Lan đã rời khỏi căn cứ Tự Do từ khi trời còn chưa sáng, Trì Am cũng không vội vàng, tiếp tục ở lại căn cứ Tự Do xem trò vui.

Mặc dù việc Tư Ngang đột nhiên đi tới căn cứ Tự Do đã nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cô đã biểu diễn rất siêng năng và đã trừng trị những người đã từng bắt nạt nguyên chủ một trận, nên cô cũng không thể bỏ đi giữa chừng được.

Cho nên Trì Am vẫn đang chờ đợi kết cục của căn cứ Tự Do.

Đào Vi Lan vội vàng rời đi. Cô ta không dẫn theo nhiều người nên vẫn còn khá đông người của chiến đội Hoa Hồng ở lại trong căn cứ. Bây giờ người phụ trách chiến đội Hoa Hồng là phó đội trưởng Từ Nhụy. Từ Nhụy là một người phụ nữ đầy tham vọng, sau khi Đào Vi Lan rời đi, cô ta đã giao chiến đội Hoa Hồng giao cho Từ Nhụy. Điều này cũng khiến cho kế hoạch của cô ta thuận lợi hơn.

Thực ta, Từ Nhụy cũng không biết nguyên nhân vì sao lần này Đào Vi Lan lại ra đi vội vàng như vậy. Mặc dù mơ hồ biết được cháu trai của Tướng quân Tư bên căn cứ Hy Vọng đến căn cứ Tự Do, nhưng Từ Nhụy không tiếp xúc nhiều với Tư Ngang, nên vẫn luôn không hiểu tại sao Đào Vi Lan lại kiêng nể người này như vậy.

Theo nhìn nhận của cô ấy, Tư Ngang chỉ là một tài năng nghiên cứu khoa học, tuy có bộ não tốt nhưng sức chiến đấu không thể so với Chiến sĩ cuồng, nên không đáng lo ngại.

Trong thế giới này, tăng cường vũ lực cá nhân mới là vốn liếng để tồn tại, tất cả những thứ khác chỉ là ngoại lực mà thôi.

Từ Nhụy luôn mong muốn mở rộng thế lực của chiến đội Hoa Hồng, vừa vặn lần này đám người Long Tổ ngu xuẩn lại dẫn một người phụ nữ chuyên gây tai hoạ về căn cứ, hơn nữa còn tỏ rõ thái độ phải bảo vệ cho người phụ nữ kia. Điều này không phù hợp với những thế lực phía bắc của căn cứ Tự Do như đám người Tôn Đồng.

Sau khi Từ Nhụy biết được tin tức, cô ấy không nhịn được mà bật cười.

Nghe được tin Trì Am ra tay với Tôn Viễn, Từ Nhụy đã biết rằng cơ hội thuộc về chiến đội Hoa Hồng đã tới.

Mặc dù năng lực chiến đấu của Trì Am rất mạnh, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, cô cũng chỉ có một mình, Từ Nhụy cũng không quá coi trọng cô.

Khi mời Tôn Đồng đi làm khách ở chiến đội Hoa Hồng, Từ Nhụy còn có chút lo lắng rằng Đào Vi Lan sẽ phản đối, nhưng cô ấy không ngờ rằng của Đào Vi Lan cũng rất ghét Trì Am, nên ngầm đồng ý với hành vi của cô ấy. Sau đó, Đào Vi Lan vội vàng rời căn cứ và giao lại chiến đội Hoa Hồng cho Từ Nhụy, để Từ Nhụy tiếp nhận việc hợp tác với lực lượng của Tôn Đồng ở phía bắc.

Khả năng hành động của Từ Nhụy rất mạnh, đêm hôm ấy, căn cứ Tự Do bèn náo nhiệt hẳn lên.



Ngay lúc Trì Am vừa định triệu tập con nam quỷ rời khỏi căn cứ cùng Đào Vi Lan để dò hỏi về hành tung hiện tại của cô ta, thì bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa rầm rầm từ bên ngoài.

Người gõ cửa dường như đang cố ý gây ra tiếng động thật lớn

Tư ma vương đang chuẩn bị kéo Trì Am lên giường ngủ với mình, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn thì rất bực bội, đứng dậy, sải bước ra cửa, đạp mạnh một cái.

Người bên ngoài có lẽ không nghĩ rằng người trong phòng lại hung hãn như vậy, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn mất cảnh giác. Cánh cửa bị đá bay đập mạnh vào mặt, cả người của anh ta văng ra phía sau

Trong ánh đèn đường mờ ảo, người đàn ông ở cửa hiện ra như một vị Ma thần.

Mấy người ở cách đó không xa nhìn thấy có người đi ra khỏi phòng, vội đến bắt người mà không thèm quan tâm đến người ngoài cửa bị đá bay. Nào ngờ, bắt gặp ánh mắt mê hồn của người đàn ông ở cửa.

Tiếp đó, bọn họ không còn biết gì nữa.

“Cậu chủ Tư!” La Thành dẫn theo mấy Chiến sĩ cuồng chạy từ phòng bên cạnh sang.

Tư Ngang nhìn người trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Giết đi.”

“Vâng.”

Khi cánh cửa lại bị đóng lại, đám người La Thành không khỏi lau mồ hôi lạnh, cùng nhau chất đống những người bất tỉnh trên mặt đất, mỗi người một phát súng.

Khi Irya đi đến, tình cờ nghe được mệnh lệnh của Tư Ngang, phát hiện những người này nổ súng giết người một cách rất gọn gàng, dứt khoát, không khỏi hét lên một tiếng: “Các người đang làm gì đấy? Các người đang giết người sao?!”

Mấy Chiến sĩ cuồng kia nhìn cô ấy, dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt của bọn họ hiện lên rất lạnh lùng.

Đây là chính là coi thường sinh mạng.

La Thành ra hiệu bọn họ xử lý những thi thể này, rồi bước tới, mỉm cười nói với Irya: “Cô Irya, bây giờ là mạt thế năm thứ ba.”

Irya toàn thân run rẩy, giọng nói rít qua kẽ răng: “Cho nên, các người mới muốn giết?”

“Không phải.” Giọng nói của La Thành vô cùng ôn hòa: “Tính mạng con người rất quý giá, đặc biệt là trong thời điểm mạt thế này. Con người đang chết đi từng ngày, nếu con người chết quá nhiều thì một ngày nào đó nhân loại cũng sẽ tuyệt chủng, vì vậy mạng sống của con người đang dần trở nên quý giá hơn. Do đó, chúng tôi hi vọng mỗi người đều có thể sống khỏe mạnh, không nên bị sinh vật dị hình nuốt chửng để làm thức ăn cho quá trình tiến hóa của bọn chúng. Nhưng không phải mạng sống của ai cũng đáng quý, nhất là một số kẻ cặn bã.”

Irya sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn là dáng vẻ đơn sơ, lương thiện và chính trực quen thuộc, nhưng lại làm ra những chuyện hoàn toàn ngược lại. Không có gì như khoảnh khắc này khiến cô ấy nhận ra một cách rõ ràng rằng đây không phải là thời đại cô đang sống, mà là 500 năm trước, khoảng thời gian mạt thế đầy tuyệt vọng và nuôi dưỡng hy vọng mới.

Đạo đức tiêu vong, trật tự bị phá vỡ, và con người chỉ có thể đấu tranh trong bóng đêm để giành giật mạng sống.

“Anh La Thành... tôi không hiểu.” Giọng nói của cô ấy rất hoang mang.

La Thành đưa tay xoe lên đầu cô ấy, giống như một đứa em gái, nhẹ nhàng nói: “Cô Irya, tôi không biết nơi cô từng sống như thế nào, nhưng cô phải nhớ rằng bây giờ là mạt thế.”

Nói rồi, La Thành không để ý tới cô ấy nữa, lắp đặt lại cánh cửa về vị trí cũ và lặng lẽ bước vào bóng tối dọn dẹp xác chết cùng với những Chiến sĩ cuồng.

Tối nay, căn cứ Tự Do trở nên hỗn loạn, cũng chính là thời điểm bọn họ thừa nước đục thả câu.



Trì Am vừa tiễn con nam quỷ đi thì thấy Tư Ngang trở về.

Chẳng trách con nam quỷ kia đột nhiên chạy nhanh như vậy, hóa ra là phát hiện anh trở lại = =!

Trì Am vô tình ngẩng đầu lên rồi đột ngột dừng lại.

Tư Ngang lạnh lùng ngồi trên giường nhìn chằm chằm người đang đứng ở ngoài khung trước cửa sổ, thấy cô đang nhìn thẳng vào mình, anh hơi nhướng mày.

Trì Am lấy lại tinh thần, hoài nghi vừa nãy là mình nhìn lầm rồi, mỉm cười với anh và nói: “Ai làm cho anh tức giận thế?”

“Không ai hết.” Anh lười biếng dựa vào trên giường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, đôi chân dài xếp lại, nhìn dáng vẻ rất chán chường và lười nhác.

Thấy vậy, Trì Am phớt lờ anh, tiếp tục nhìn qua cửa sổ quan sát tình hình ở căn cứ Tự Do.

“Không có gì để xem cả đâu, ngủ thôi.” Tư Ngang đi tới, kéo cô vào lòng, bàn tay di chuyển xuống eo cô.

Trì Am liếc nhìn bên ngoài, vươn tay kéo rèm cửa lên, quay sang hôn anh một cái, cười nói: “Quả đúng là không có gì để xem.”

Sau khi nhận được câu trả lời của cô, anh hài lòng ra mặt, bế cô lên giường.

Cho đến khi trời sáng, căn cứ Tự Do vừa rồi đã yên tĩnh trở lại.

Trì Am nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ngáp một cái rồi nói: “xem ra căn cứ Tự Do đã bình ổn lại, thực lực của Mai Gia Niên không tệ đâu! Hôm nay chúng ta cũng có thể rời đi rồi.”

Một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, hai cơ thể dưới tấm trải giường vẫn đan xen vào nhau, kết nối trong tư thế thân mật nhất.

“Hay là ở lại thêm mấy ngày? Dù sao thì ả phụ nữ họ Đào kia cũng không thể trốn thoát.” Giọng nói khàn khàn khẽ vang lên, vừa nói vừa hôn lên cơ thể đầy những dấu hôn chằng chịt của cô.

Để cho anh làm chuyện này mỗi ngày hay sao?

Trì Am trong lòng thầm nghĩ, kiên quyết không làm, thay vì lãng phí thời gian vào vấn đề này, cô có thể đến gặp Đào Vi Lan.

Mặc dù cô không có nói rõ, nhưng biểu cảm trên gương mặt đã nói lên tất cả.

Tư Ngang có chút ủ rũ, Đào Vi Lan kia chẳng qua chỉ là một người không quan trọng, không cần quan tâm đến cô ta như vậy, anh ghét tất cả những gì thu hút ánh mắt của Trì Am, bất kể là người hay vật. Sớm biết như vậy, lúc đó đã nên giải quyết luôn người phụ nữ tên Đào Vi Lan kia rồi, chứ không phải vì để tìm hiểu không gian của cô ta mà để cô ta sống đến tận bây giờ.

“Chẳng phải anh vẫn luôn tò mò về không gian của Đào Vi Lan hay sao?” Trì Am hỏi lại anh.

“Vậy thì sao? Chuyện này đối với anh không quan trọng bằng em.”

Trì Am tối sầm mặt, chẳng lẽ trong lòng người đàn ông này, không gian còn không quan trọng bằng việc ngủ với cô hay sao?

Mà đúng thật là như thế đấy.

Trì Am không có gì để nói.

Sau khi trời sáng, Trì Am nói chuyện hết nhẽ, phải có một loạt lời cam đoan thì mới được phép xuống giường.
Nhấn Mở Bình Luận