Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Động vật thế giới này chia làm ba loại, đầu tiên là thần thú, ví như thần thú kỳ lân làm thú cưỡi; một loại là hoang thú, mang đến nguy hiểm cho nhân loại; một loại là dã thú bình thường, không có lực sát thương gì, tồn tại tương đương đồ ăn.

Kỳ lân lao nhanh qua hoang nguyên, dấy lên từng đợt mây mù, rất ít hoang thú dám chọc vào khí thế nó phát ra. Mà hoang thú dám trêu chọc nó đều không phải hoang thú bình thường.

Chạng vạng, bọn họ tiến vào một tòa thành, cả đoàn người nhập thành.

Khi bọn họ nhập thành, binh lính thủ thành thấy con kỳ lân tím đi đầu còn cho rằng có hoàng tộc tới, chờ thấy trang phục của thị vệ cưỡi kỳ lân đen bên cạnh, đặc biệt là mạt ngạch màu đen đính đá tím sao năm cánh trên đầu bọn họ mới khẳng định thân phận của bọn họ, lập tức không dám thở hắt ra lấy một tiếng.

Đoàn người vào thành, người đi đường thấy bọn họ đều vội tránh ra xa.

Trì Am yên lặng nhìn phản ứng của người qua đường, càng thêm hiểu rõ sức uy hiếp của thành Thiên Ma tại thế giới này không bình thường chút nào.

Cuối cùng bọn họ nghỉ trọ tại một khách điếm trong thành, trực tiếp bao trọn cả viện.

Trì Am bị nam nhân ôm vào chính thất trong viện, chờ Tư Tùy cho người chuẩn bị tốt nước ấm, hắn lại ôm nàng đi tắm rửa.

Trong khoảnh khắc kia, Trì Am có cảm giác mình biến thành tàn phế, đặc biệt là khi thấy hắn muốn xé quần áo của nàng nhưng lại luyến tiếc, cuối cùng vụng về giúp nàng cởi quần áo thì nàng đã không biết nên nói cái gì cho phải nữa rồi.

Trì Am rụt rè: “Ta có thể tự làm…”

Nam nhân coi như không nghe đến lời của nàng, tựa như đang nuôi một con thú cưng nhỏ vậy. Sau khi lột sạch nàng, hắn đặt nàng vào thùng nước tắm, đứng ở nơi đó nhìn nàng.

Trì Am: “...”

Mẹ kiếp, rốt cuộc nam nhân này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ lúc này đã muốn ăn thịt rồi à?

Tuy nàng hoài nghi nam nhân này hiện tại đã muốn đẩy “thịt” mình, đáng tiếc mãi tới khi nàng thay quần áo sạch sẽ, bị đặt tới trên giường thì nam nhân kia vẫn không có ý định thịt.

Tư Tùy bưng tới đồ ăn nóng hổi, bữa cơm tinh xảo ngon miệng, lấy khẩu vị của nam nhân làm chủ.

Trì Am nhìn nam nhân ngồi bên cạnh, hắn cũng quay đầu nhìn nàng, cuối cùng hỏi: “Không hợp khẩu vị sao?”

Trì Am lắc đầu, đang muốn nói thì nam nhân đã lạnh lùng bưng bát lên, gắp một miếng thịt hoang thú nướng đưa tới bên miệng nàng.

Khóe miệng Trì Am hơi run rẩy, vẫn ngoan ngoãn há miệng ăn.

Nào còn chuyện không có giới hạn gì mà nàng chưa trải qua cùng hắn đâu, bị hắn đút cho ăn như trẻ con thế này cũng không sao cả.

Cơm nước xong xuôi, khi ngoài trời nhá nhem, nam nhân lại ôm nàng lên giường, muốn nàng ngoan ngoãn ngủ.

“Ta chưa buồn ngủ…” Trì Am giãy dụa, trời vừa mới sẩm tối thôi mà.

Nam nhân sờ đầu nàng, giọng nói hơi khàn: “Hiện tại ngươi là người thường, ngoan ngoãn ngủ đi, đừng thức đêm.”

Cuối cùng Trì Am cũng hiểu vì sao hai ngày này hắn chăm nàng như chăm trẻ. Thì ra là vì bây giờ nàng chỉ là người thường không chút vũ lực à? Nhưng người thường đâu có nghĩa là trẻ con không có năng lực tự gánh vác? Nam nhân này rốt cuộc hiểu lầm gì với người thường vậy?

Trì Am không hiểu ý nghĩ của hắn, vươn tay nắm vạt áo của hắn, tự giác lủi vào lòng hắn kêu gào: “Sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”

Nam nhân mặt không chút thay đổi nhìn nàng, tựa như đang tự hỏi, đôi mắt phủ màu đỏ nhàn nhạt tựa như không có cảm xúc.

Một lúc lâu sau, hắn đáp: “Ngươi là thê tử của ta.”

“Không phải nha hoàn tới hầu hạ ngươi sao?” Trì Am phản bác.

Vẻ mặt nam nhân có chút khó coi: “Không phải, là thê tử.”

Đáy lòng Trì Am nở hoa, lại vẫn không nhịn được trêu hắn: “Vậy có hôn lễ chứ?”

“Hôn lễ?” Hắn khó hiểu nhìn nàng.

Trì Am có thể xác nhận lần nữa, nam nhân này dường như không có chút kiến thức thông thường nào ở thế giới này cả, phương diện tinh thần cằn cỗi vô cùng. Không biết có phải do thân phận ‘thiên ma’ của hắn tạo thành không, hay là do tinh thần của hắn vẫn có vấn đề.

“Đúng vậy, chỉ có tổ chức hôn lễ xong mới được xem như phu thê chân chính.” Trì Am nói.

Nam nhân đăm chiêu gật đầu, ôm siết nàng vào lòng: “Vậy tổ chức hôn lễ.”

Tổ chức thì tổ chức, vuốt ve ta làm cái gì?

Trì Am đẩy người ra, ngồi dậy ép hỏi tới: “Thật ra thành Thiên Ma các ngươi vốn muốn đưa ngũ tỷ Trì Tinh của ta đi. Nàng không muốn nên đẩy ta ra. Nếu lúc ấy nàng tình nguyện đi, bị đưa tới thành Thiên Ma, có phải ngươi cũng sẽ thú nàng không?”

“Không thú!” Hắn sầm mặt, cứng rắn nói.

Trì Am cố ý bày ra dáng vẻ không tin tưởng: “Nói thì nhẹ nhàng lắm, chỉ sợ đến lúc đó ngươi vừa thấy nàng cũng sẽ nói muốn thú nàng, tựa như với ta vậy.”

Tuy nàng tin nam nhân này tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như thế, nhưng Trì Am chỉ cần nghĩ tới cảnh ấy là lại hơi bực mình.

“Không đâu.” Nam nhân nhẫn nại nói.

“Ngươi nói không thì sẽ không chắc?” Nàng cố ý hỏi lại, âm thầm giấu diếm vẻ mặt chêu ghẹo của mình.

Hắn âm u nhìn nàng, gân xanh trên trán nảy thình thịch, dồn nén cảm xúc nói: “Tuyệt đối không.”

Không biết từ khi nào, trong phòng chợt xuất hiện một cỗ gió đen bồi hồi, màn trướng bị thổi tung bay, song sửa sổ rung lạch cạch như bị tâm tình chủ nhân ảnh hưởng, đồ vật trong phòng đều rung động lên.

Trì Am trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, thấy ánh mắt thoáng có tia máu lướt qua kia mới phát hiện người này nổi bão rồi. Nàng không nói hai lời nhào qua, ôm mặt hắn rồi hôn chụt xuống.

Nháy mắt, cả thế giới an tĩnh lại.

Tư Tùy cách vách cảm giác được một cỗ ma phong quanh quẩn, đang lo lắng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến. Kết quả vừa tới chủ phòng thì thấy ma phong đã bình ổn.

Tư Tùy nhìn chằm chằm cửa chủ phòng ngủ, không biết bên trong đã có chuyện gì, vì sao thành chủ lại suýt mất khống chế.

Trong phòng, Trì Am bị nam nhân đè trên giường hôn đến mức hít thở không thông, mơ màng nhìn lọng che trên đỉnh giường, âm thầm hối hận.

Tư Ngang trong thế giới này thật sự quá dễ nổi bão, hậu quả hắn tức giận thiết tưởng không chịu nổi, không thể trêu chọc quá mức được, về sau phải chú ý đúng mực.

Kết quả là nàng bị hôn ngất xỉu, sau đấy không biết gì nữa hết.

Nàng vừa ngất là trực tiếp hôn mê nguyên cả đêm, hừng đông mới tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, Trì Am phát hiện Tư Ngang vẫn ghé vào bên người nhìn mình như trước, đôi mắt đỏ như máu kia không chớp lấy một cái. Nếu là người không thân quen mà bị ánh mắt này nhìn chuyên chú như vậy chắc chắn sẽ bị dọa điên.

Nhưng Trì Am thì đã quen rồi.

Nàng vươn tay về phía hắn, cọ mặt vào hõm cổ hắn như mèo con, cười khanh khách nói: “Chào buổi sáng.”

Sau đó tặng kèm một nụ hôn.

Tiếp đó, dù có lại bị hắn hoài nghi nàng lầm hắn thành người khác thì Trì Am cũng không giận, tuy không cách nào giải thích được nhưng thấy hắn hờn dỗi cũng khiến tâm trạng của nàng sảng khoái không thôi.

Khi xuất phát, Tư Ngang như nghĩ tới cái gì, quay đầu nói với Tư Tùy: “Về tới thành lập tức cử hành hôn lễ.”

Tư Tùy: “...”
Nhấn Mở Bình Luận