Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Không lâu sau khi đi vào lăng mộ, dường như đã đi vào một không gian khác.

Không khí cũng không bị bí, trái lại lại có gió thổi, cơn gió này ẩn chứa một luồng khí không lành nào đó, Trì Am vô cùng quen thuộc, bản chất giống hệt ma phong hoành hành tứ phía bên ngoài thành Thiên Ma.

Chẳng lẽ đây là một mộ ma?

Ánh mắt Trì Am chuyển sang nhìn nam nhân vẻ mặt vô cùng tự nhiên nhàn nhã bên cạnh, nhìn thấy những cơn ma phong kia vượt qua hắn, nàng bất chợt nhớ ra.

Hiên Viên Hoàng nói lăng mộ này có liên quan rất lớn với Hiên Viên thị, chỉ người của nhất tộc Hiên Viên mới có thể tự mình mở ra. Mà Tư Ngang có huyết mạch của hoàng tộc Hiên Viên, cho nên hắn có thể mở ra.

Có điều, mặc dù hắn thân là hoàng tộc, nhưng thuở nhỏ lại bị đưa đến thành Thiên Ma, trở thành thành chủ thành Thiên Ma, cả ngày lẫn đêm đều bị ma khí ăn mòn, bị đồn là người có khả năng thức tỉnh trở thành thiên ma nhất.

Kỹ năng thiên phú của thiên ma là có thể khống chế ma phong, hiệu triệu ma vật. Ma phong có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong thành Thiên Ma, nghe nói là chút hơi tàn do thiên ma để lại lúc bị phong ấn, sinh ra từ trong lòng đất phong ấn thiên ma, trở thành vòng bảo hộ tự nhiên của thành Thiên Ma.

Vậy vì sao trong lăng mộ này cũng có ma phong? Chẳng lẽ lăng mộ này cũng có thiên ma?

Chuyện này đương nhiên không có khả năng, thiên ma do ma khí của trời đất ngưng kết lại sinh ra, có thể nói đó là thứ trời sinh trời nuôi, vô cùng tà ác. Mấy ngàn vạn năm qua, có thể xuất hiện một thiên ma đã là trường hợp đặc biệt, nếu lại có thêm một con nữa thì sự cân bằng sẽ bị phá vỡ, Đại lục Vũ Thiên nhất định sẽ sụp đổ.

Cho nên, hoàng tộc Hiên Viên có mối quan hệ rất lớn với thiên ma. Điều này cũng có thể giải thích vì sao Tư Ngang là người hoàng tộc mà từ khi ra đời đã bị đưa đến thành Thiên Ma, và thái độ của Hiên Viên Hoàng đối với thành chủ thành Thiên Ma lại kỳ lạ như vậy, vô cùng tôn kính, cũng không vì hắn sẽ thức tỉnh trở thành thiên ma mà kiêng kị, quá không bình thường.

Thái độ của Hiên Viên Hoàng vô cùng có vấn đề, tất cả những điều này đều giải thích rõ quan hệ giữa hoàng tộc Hiên Viên và thiên ma không đơn giản.

“Am Am?”

Trì Am vừa hoàn hồn đã thấy nam nhân đi đến trước mặt mình, đôi mắt màu đỏ như máu kia nhìn chằm chằm nàng, bờ môi mím chặt, có vẻ rất không vui vẻ với việc nàng thất thần vào thời điểm này.

Trì Am cười cười với hắn, nói: “Sao vậy?”

“Nàng đi lầm đường rồi.” Nam nhân kéo nàng qua, chỉ vào con đường u ám phía trước: “Chắc là đi bên này.”

Trì Am rất ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, đột nhiên hỏi: “Chàng chưa từng tới đây, sao chàng biết là sai?”

“Ta có thể nhìn thấy, những luồng ma phong này có thể chỉ đường cho ta.” Nam nhân nói rất tự nhiên.

Trong lòng Trì Am đã có suy đoán, bây giờ nghe thấy lời này, không hề bất ngờ.

Tiếp theo Trì Am cùng hắn ngoặt vào con đường u ám kia, bỏ qua ma ám ở hai bên thông đạo do ma gió sinh sôi, yên lặng đi đường.

Một con ma ám duỗi móng vuốt ra, lúc muốn kéo người sống vào ma cảnh hắc ám thì liền bị nam nhân mắt đỏ lòng dạ độc ác cho một chưởng hóa thành sương mù, tan ra trong không khí.

Những con ma ám rút móng vuốt lại, trừng mắt nhìn hắn, từ từ co cơ thể lại vào trong góc.

Tên thiên ma này thật đáng sợ, điều đáng sợ hơn chính là hình như thiên ma còn che chở nhân loại kia.

Trì Am nhìn thấy cảnh này, quay đầu nhìn nam nhân, đột nhiên lại gần leo lên lưng hắn, chơi xấu nói: “Nơi này quá nguy hiểm mà, chàng cõng ta đi đi.”

Nam nhân ừ một tiếng, không một lời oán giận cõng nàng lên.

Quả nhiên, leo lên người nam nhân này thì những con ma ám kia không chỉ không dám lại gần, mà còn tránh ra xa.

Người này giống như chủ nhân lăng mộ này vậy, những nơi hắn đi qua, các loại ma vật âm tà âm thầm sinh sôi đều không dám tới gần, nằm rạp trên mặt đất.



Tương phản với sự bình tĩnh của đám Trì Am, những võ giả vừa mới đi vào lăng mộ không lâu đã bị ma vật mai phục ở chỗ tối tấn công.

Lăng mộ này không biết đã ẩn giấu dưới lòng đất bao nhiêu năm, đã có không ít ma vật âm tà sinh sôi, đây là điều mà tất cả lăng mộ đều có, cho dù là lăng mộ đại đế cũng không thể tránh khỏi.

Tuy võ giả có võ lực hộ thân, nhưng không phải lúc nào cũng có thể phóng võ lực ra ngoài để hộ thể, sau khi dùng hết võ lực trong cơ thể, không có vòng bảo vệ nữa, những con ma ám kia có thể dễ dàng quấn lên thân thể của bọn họ, hết hết sinh khí trên người bọn họ.

Vì vậy một tốp võ giả vừa đi vào vòng ngoài của lăng mộ đại đế thì đã có rất nhiều võ giả cấp thấp bị ma ám quấn lên người, ngã xuống đất không dậy nổi.

Những võ giả cấp cao kia và hoàng tộc Hiên Viên lại không bị ảnh hưởng gì, chỉ cảm thấy ma vật trong góc tối kia vô cùng vướng víu.

Trừ cái đó ra, còn có các cạm bẫy trong lăng mộ đại đế, khiến bọn họ mới đi vào đã hao binh tổn tướng, chật vật không thôi, không còn dám coi thường lăng mộ đại đế này.

“Thật là đáng ghét mà!” Thập Lục công chúa dùng kiếm chém chết một con ma ám mai phục ở chung quanh, vô cùng ghê tởm loài vậy này. Nàng vừa đi vừa phàn nàn nói: “Đã đi lâu như vậy rồi mà không thấy cái gì hết, đây có đúng là lăng mộ đại đế thật không vậy?”

Võ giả đã tu luyện đến một mức nhất định, sau khi trở thành võ đế, đã là vô địch thiên hạ, khó có đối thủ, tuổi thọ cũng dài dằng dặc. Sau khi mỗi một võ đế qua đời, lăng mộ được lưu lại được gọi là lăng mộ đại đế, trong lăng mộ đại đế sẽ có rất nhiều võ học mà võ đế cất giữ khi còn sống để lại, đã đủ để hấp dẫn võ giả khắp thiên hạ động lòng tìm kiếm.

Thế nhưng từ lúc bọn họ bắt đầu tiến vào lăng mộ đại đế, thì không gặp được vật gì hữu dụng, chung quanh trống không, cùng nhau đi tiếp, giống như đi xuyên qua sơn đạo trong bóng tối, còn phải chịu đựng những sinh vật âm tà kia quấy rầy, khiến mọi người càng ngày càng tức giận.

Trì Tinh đi bên cạnh, không nói lời nào.

Thập Lục công chúa oán trách một lát, phát hiện không ai phụ họa theo mình, quay đầu nhìn về phía Trì Tinh, đột nhiên nói: “Tinh Nhi, ngươi sao vậy?”

Trì Tinh lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thập Lục công chúa, vẻ mặt lạnh nhạt: “Công chúa, có chuyện gì vậy?”

“Từ lúc nãy đến giờ ngươi vẫn luôn thất thần, thật sự không sao chứ?” Thập Lục công chúa nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Nếu không thì chúng ta đi nhanh lên hội hợp với nhóm phụ hoàng đi. Lúc trước bị những ma ám kia trì hoãn, làm hại chúng ta lạc mất nhóm phụ hoàng, không chừng đồ tốt đều đã bị những hoàng huynh hoàng tỷ kia của ta lấy đi rồi, đúng là chán òm.”

Trì Tinh vừa tiếp nhận tin tức con rối ma pháp mang về, vừa nói: “Ta đang xem xét tình huống trong lăng mộ. Công chúa, người nhìn chỗ đó đi, ở đó có một con đường, chúng ta đi đường này đi.”

Thập Lục công chúa nhìn một chút, vẻ chán ghét lộ rõ ra mặt: “Ma phong trong con đường này rất lớn, ma ám bên trong nhất định rất nhiều.”

“Vậy cũng có nghĩa là không có ai đi vào, chi bằng chúng ta đi thử xem.” Trì Tinh nói.

Đường trong lăng mộ đại đế quanh co ngoằn ngoèo, thông đến tứ phía, Thập Lục công chúa vừa đi vào đã bị choáng đầu, cảm thấy con đường nào cũng giống nhau, cho nên giờ cũng không có ý kiến, cùng Trì Tinh đi về phía con đường kia, tiện tay lấy ra một chiếc Linh Bảo, ánh sáng của Linh Bảo chiếu lên, chiếu sáng chỗ tối tăm trong góc tối, dưới ánh sáng của Linh Bảo, những con ma ám kia đều hóa thành hư vô.

Trên mặt Thập Lục công chúa lộ vẻ đắc ý, nhanh chân bước về phía trước.

Trì Tinh đi phía sau nàng ta, cũng không vội vàng ra tay mà chú ý tin tức con rối ma pháp mang về.

Nàng ta thả ra tổng cộng mười con rối ma pháp, ngoại trừ một con bị phá hủy kia thì còn lại chín con đi theo những người khác nhau, trong đó có một con đi theo Hiên Viên Hoàng, có thể cho nàng ta biết tình hình bên phía Hiên Viên Hoàng.

Lúc này nhóm Hiên Viên Hoàng vừa rơi xuống một trong những cạm bẫy, trong bẫy khắp nơi đều là loài thực vật sẽ làm đau con người, trong lúc nhất thời không thể nào thoát ra, khoảng cách đến trung tâm lăng mộ đại đế không biết còn bao xa.

Còn về con rối ma pháp bị phá hủy đi, Trì Tinh nghi ngờ là bị thành chủ thành Thiên Ma phá hủy, bởi vì trong tất cả những người ma con rối ma pháp của nàng ta theo dõi thì không có thành chủ thành Thiên Ma, bởi vậy có thể thấy được sự nhạy bén của hắn.

Nhưng điều may mắn là người của thế giới này không biết ma pháp, cho dù là phát hiện ra thì nàng ta cũng không cần lo lắng. Cho dù bị thành chủ thành Thiên Ma phát hiện thì hắn cũng không biết đây là cái gì.

Đời trước, ma đầu kia đã phá hủy rất nhiều vật dụng ma pháp của nàng ta, ở trước mặt hắn, nàng ta gần như không có đất dụng võ, ngay cả ma pháp mà nàng ta tự hào nhất cũng thất bại trong gang tấc, trái lại lại dẫn đến sát tâm của hắn, đây cũng là nguyên nhân mà nàng ta không muốn đối đầu trực diện với hắn.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Trì Tinh có phần dữ tợn, đã đi qua nhiều thế giới như vậy rồi, nàng ta chưa bao giờ phải chịu thua thiệt lớn như vậy, đau đớn đời trước, đời này nàng ta tuyệt đối phải trả lại hắn cả gốc lẫn lãi.

Chỉ cần tiếp tục nhẫn nại năm năm nữa thôi!

Trì Tinh nghĩ đến đây, hai mắt bắn ra ánh dao sáng rực.



Trì Am nằm trên lưng nam nhân ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì phát hiện bọn họ đã dừng lại.

Nàng rất bình tĩnh lau nước bọt chảy ra vì tư thế ngủ không đúng, ngồi dậy từ trong ngực nam nhân, ngáp một cái hỏi: “Tư Ngang, đây là chỗ nào?”

“Trung tâm của lăng mộ đại đế.” Nam nhân trả lời, lấy từ trong túi càn khôn ra một túi điểm tâm đưa cho nàng.

Bây giờ đã là sáng sớm, nên ăn sáng rồi.

Trì Am vừa ăn điểm tâm vừa quan sát chung quanh, hình như lúc này bọn họ đang ngồi trong một đại điện vắng vẻ nào đó, hơn nữa còn ngồi trên ghế có vị trí cao nhất trong đại điện, coi nó thành chỗ nghỉ ngơi như một lẽ đương nhiên. Chung quanh vẫn tối đen như mực, có thể nghe thấy tiếng động mà đám ma vật sinh sôi phát ra trong bóng tối.

Trì Am lấy từ trong túi càn khôn ra một cái đèn lồng, ánh đèn dịu nhẹ sáng lên, giống như ngọn đèn sáng trong đêm đen.

Những ma vật kia vừa bị ánh đèn chiếu vào liền thét một tiếng chói tai rồi biến mất.

Thật ra những ma vật hình thành từ ma phong này cũng không đáng sợ, bọn chúng sợ ánh sáng, chỉ cần có ánh sáng thì rất dễ dàng tiêu diệt chúng, nhưng ngặt nỗi số lượng chúng lại quá nhiều, hơn nữa hoàn cảnh trong lăng mộ đại đế không đơn giản như tưởng tượng, trên đường đi tới đây, bẫy rập liên tục, một đám võ giả đều thi nhau trúng chiêu, bây giờ vẫn đang giãy dụa trên đường kia kìa.

Còn về phần Trì Am, cả hai người không gặp phải cạm bẫy gì cả, toàn bộ đều nhờ vào nam nhân nào đó.

Đối với Tư Ngang, lăng mộ đại đế này không khác nào phía sau núi thành Thiên Ma, nơi nào cũng có bẫy rập, hắn hoàn toàn không cần nhìn đã có thể từ trong ma phong ở xung quanh tra xét rõ ràng.

Chỗ nào có ma phong thì đều là lãnh địa của hắn.

Không chỉ có vậy, hắn còn có thể biết tình hình của những người đi vào lăng mộ đại đế kia, chỉ cần có ma phong thổi qua chỗ đó thì hắn đều biết rõ ràng.

Nam nhân bưng một chén chứa chất lỏng màu xanh lên, tỏa ra hương vị nhẹ nhàng sảng khoái, đưa tới trước mặt nàng.

Sắc mặt Trì Am có phần khó nói, chỉ cần nghĩ đến đây là mật của một loài thú nào đó là nàng đã không nuốt trôi rồi — mặc dù nó quả thực rất ngon.

“Không phải là nàng thích uống à?” Nam nhân lấy làm kỳ lạ nhìn nàng, không hiểu tại sao bây giờ nàng lại không thích nữa?

Trì Am nói lầm bầm một tiếng, uống nhanh hơn, đồng thời cũng đút cho hắn ăn một chút.

Hiển nhiên nam nhân này cũng không cần phải ăn uống bình thường giống võ giả, lúc Trì Am ăn cơm với hắn, thấy hắn ăn không nhiều, hoàn toàn chỉ là ngồi ăn với mình, cũng không biết có phải hắn hút ma khí là có thể ăn no hay không.
Nhấn Mở Bình Luận