Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Saleh đau tới mức khuôn mặt vặn vẹo, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà hỏi: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Thấy gã ta cuối cùng cũng thức thời, Trì Am mới nói rằng: “Trả đồ của tôi lại cho tôi!”

“Cái gì?”

“Tín vật của Calivert.” Trì Am nhìn chằm chằm gã ta, nụ cười trên mặt nhạt đi, căm hận nói: “Saleh, tôi biết anh có giao dịch với Hochilas! Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, giao dịch với tôi, hoặc là anh chết luôn! Anh yên tâm, chết rồi tôi sẽ siêu độ vong hồn cho anh.”

Saleh nhìn cô với sắc mặt âm trầm, đột nhiên nói: “Người phụ nữ bị bắt đi vào nửa tháng trước là cô?”

Trì Am không nói gì.

“Cô là công chúa của Calivert.” Gã ta nói chắc chắn: “Kỵ sĩ tới cứu cô khi đó chắc hẳn là Falan Uchis, kỵ sĩ đệ nhất hoàng cung của nước Calivert.”

Nghe thấy lời này, Trì Am dẫm thật mạnh lên lồng ngực gã ta.

Tuy rằng Saleh đau tới mức sắp ngất đi, nhưng cũng chắc chắn phỏng đoán của mình.

Khi đó gã ta cho người rạch thương tứ chi của Falan, giống y hệt với vết thương trên người gã ta bây giờ. Nếu không phải đã đồng ý với Vương tử của Hochilas phải bắt sống Nhị công chúa của Calivert về, gã ta cũng sẽ không vì kiêng dè mà để bọn họ chạy trốn.

Một chân Trì Am dẫm trên lồng ngực gã ta, không quan tâm gã đàn ông dưới chân đau tới mức sắc mặt trắng bệch, cúi đầu nhìn gã ta rồi hỏi lần nữa: “Saleh, lựa chọn của anh là gì?”

...

Diops đi ra từ trong lều của thành chủ thành Oman liền nhận được tin tức, trầm mặt vội vàng rời đi.

Rahman đang đau đầu nhức óc vì chuyện sa trùng tập kích và yêu tinh chạy trốn ngày hôm qua, lo rằng đêm nay sa trùng sẽ tiếp tục tập kích, liền nghe thấy tin Diops vừa rời đi đã vội vã chạy tới nơi sa đọa hắc ám nổi tiếng trong thành, ông ta lập tức kinh ngạc.

“Anh ta tới đó làm gì?”

“Nghe nói tình nhân mà Vương tử Tarrans dẫn tới tối qua bị người của đại ca Saleh của Ưng Nhãn bắt đi rồi.”

Rahman vỗ đùi, vui mừng nói: “Ta còn đang đau đầu không biết nên khuyên Vương tử Tarrans hợp tác với ta như thế nào đây, thế mà cơ hội này lại tới! Người đâu, mau đi tập hợp vệ binh, chúng ta đi giúp Vương tử Tarrans đoạt tình nhân của anh ta về.”

Nói rồi Rahman xoa tay đứng dậy, không hề có sự mệt mỏi do chiến đấu một đêm, dẫn theo người vội vàng đuổi theo Vương tử của Tarrans, ngăn anh lại trước địa bàn của Ưng Nhãn.

Sắc mặt Diops lạnh nhạt, đôi mắt màu tím tràn đầy gió lốc nguy hiểm.

Vị Vương tử này càng bình tĩnh thì ngược lại càng nguy hiểm.

Rahman đã biết tính nết của vị Vương tử này từ lâu, thấy dáng vẻ này của anh thì hơi sợ, nhưng vì lợi ích to lớn, ông ta vẫn mặt dày đi tới nói: “Diops thân ái à, nghe nói cái tên Saleh cả gan làm loạn này lại dám ra tay với tình nhân của anh, anh yên tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ không tha cho Saleh, bây giờ sẽ giúp anh cứu tình nhân của anh khỏi tay ác ma.”

Diops cười như không cười nhìn ông ta, nói rằng: “Tin tức của thành chủ nhanh nhạy thật đấy.”

Rahman cười ha ha, không hề xấu hổ chút nào khi bị vạch trần, mặt dày đi cùng đi theo anh vào địa bàn của Saleh Ưng Nhãn.

“Diops, anh yên tâm đi, Saleh sẽ nể mặt tôi, tôi nhất định sẽ cứu tình nhân của anh ra một cách bình an.” Rahman lải nhải cả một đường.

Diops lại không vội vã, cười nói: “Rahman, ông không cần căng thẳng quá đâu.”

Rahman mỉm cười xấu hổ, sao có thể không căng thẳng được, nếu như tình nhân của vị Vương tử điện hạ này thực sự xảy ra chuyện gì đó, đừng nói là Saleh xui xẻo, đến cả thành Tội Ác cũng xui xẻo theo, ông ta chưa bao giờ coi thường vị Vương tử nước Tarrans này cả, cả thủ đoạn lẫn vẻ bề ngoài tuấn mỹ như yêu tinh của anh khiến người khác chú ý, khiến người ta không dám thiếu cảnh giác.

Tuy rằng có rất ít người trong thành Tội Ác dám chọc vào Ưng Nhãn, nhưng thành chủ đã dẫn cả quân hộ vệ tới đây rồi, những người này cũng không tiện đối đầu với thành chủ, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn bọn họ đi vào như nơi không người.

Đi tới trước căn phòng sâu nhất trong ngõ, quân hộ vệ của thành chủ đẩy người chạy ra chặn đường sang một bên, hét lên với bên trong: “Saleh có đó không? Thành chủ có việc tìm anh!”

Gã đàn ông trong phòng nghe thấy lời này thì giật thót trong lòng, đợi gã ta đi ra liền thấy thành chủ Rahman tự mình tới đây, bên cạnh còn có một người đàn ông tuấn mỹ cao quý ăn mặc như quý tộc, trong lòng có dự cảm vô cùng không ổn.

Gã ta vội vàng đi lên hỏi: “Thành chủ đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì ạ?”

Rahman khom lưng đi vào cửa, vừa nói rằng: “Không có chuyện gì, chúng tôi tới tìm Saleh, anh ta có ở trong không? Dẫn đường đi.”

Gã đàn ông kia vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị binh sĩ của thành chủ đẩy vào bên trong, không còn cách nào chủ đành dẫn bọn họ tới phòng của Saleh.

“Đây là phòng của đại ca chúng tôi.” Gã đàn ông kia cúi đầu ủ rũ nói.

Rahman nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên ngửi không khí, nói rằng: “Mùi ở đây thật lạ, có phải ngọt quá rồi không?”

“Thành chủ, đây hình như là vị của máu.” Một binh sĩ bên cạnh cẩn thận nói.

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, vội vàng nhìn sang Diops.

Diops đi lên trước với vẻ mặt vô cảm, đạp một chân lên cửa, bốp rầm một tiếng, cửa bị anh đạp vỡ, đạp thêm một đạp nữa, cánh cửa kia cuối cùng cũng đổ vẹo sang một bên.

Hành động bạo lực không hề tao nhã này của Vương tử điện hạ khiến tất cả mọi người ở đây chấn động, tới tận khi Rahman thúc giục một tiếng, các hộ vệ mới phản ứng lại.

Hộ vệ đi tới đẩy cánh cửa đổ vẹo ra, nhìn vào bên trong, khi nhìn thấy rõ tình hình bên trong thì tất cả mọi người đều trừng to mắt.

Người trong phòng cũng trừng to mắt nhìn bọn họ.

Rahman hưng phấn đi lên, vốn dĩ tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh Saleh ức hiếp tình nhân của Diops, ai mà ngờ được lại nhìn thấy một vũ nữ mắt đen tóc đen dẫm chân lên lồng ngực Saleh cả người toàn là máu, những người xung quanh ngã ra đất, mùi tanh ngọt trong không khí còn nồng hơn cả bên ngoài.

“Đây...” Rahman trừng to mắt, nói không lên lời.

Diops đi vào, nhìn tình hình trong phòng, đột nhiên chậm rãi nở nụ cười, khuôn mặt tuấn mỹ như băng tuyết tan rã, cười tới mức lòng người sợ hãi.

Trì Am đối diện với đôi mắt thâm trầm của anh, sau lưng lạnh ngắt, cảm thấy nụ cười lúc này của Vương tử không khác nào của tên thần kinh.

Sau đó, cô liền nghe thấy anh nói với giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Am Am, em đang làm gì vậy? Sao em có thể chạm vào người đàn ông khác ngoài anh như thế?”

Trì Am: “...”
Nhấn Mở Bình Luận