Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Nếu Hiên Viên Hoàng bảo bọn họ ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, Trì Am quyết định dạo chơi phường thị cho đã, nói không chừng có thể tìm được chút vật có ích gì đó.

Ngày hôm sau, Trì Am liền lôi nam nhân đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Trì Am còn chưa kịp dạo chơi đã phát hiện ánh mắt như có như không của người trong phố chợ, đến lúc nàng đi qua, lại làm bộ bận rộn. Bầu không khí kỳ lạ, rốt cuộc khiến nàng nhớ tới sự kiêng kị của người đời dành cho thành chủ thành Thiên Ma, con mắt màu đỏ máu chính là dấu hiệu của thành chủ thành Thiên Ma, cũng là nguồn gốc của tội ác, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt này, có ai không biết đây là thành chủ thành Thiên Ma.

Trong lòng Trì Am có phần không vui, nhưng vẫn kiên quyết kéo Tư Ngang đi lung tung trên phường thị.

Không lâu sau, tin tức thành chủ thành Thiên Ma xuất hiện ở phường thị đã lan ra khắp toàn bộ Hoang Trạch.

Đi dạo hết phường thị, Trì Am cũng mua được mấy thứ, thảo dược chỉ có ở Hoang Trạch cũng đều mua, còn có một số đồ kỳ quái, Tư Tuỳ đi theo sau lưng bọn họ chịu trách nhiệm thanh toán.

Sau khi trở về nghỉ ngơi, Trì Am nhìn nam nhân đang buồn chán chơi với mấy thứ nàng mua về kia, đột nhiên nói: “Chàng không cần để ý tới những người kia, bọn họ nhìn chàng là vì chàng rất tuấn tú.”

Nam nhân ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt kia như đang nhìn đồ đần: “Bọn họ sợ ta, bởi vì ta là thành chủ thành Thiên ma.” Sau đó hắn kiêu ngạo nói: “Đáng tiếc, dù bọn họ sợ hãi cũng không dám làm gì.”

Giọng điệu “Thấy các ngươi sợ như vậy nhưng lại không có can đảm đánh ta” nghe ngông quá vậy?

Sau hai ngày nghỉ ngơi, cái người gọi là Thập Thất hoàng tử kia rốt cuộc đã đến.

Trì Am vốn có tình cảm đặc biệt dành riêng cho chữ “Thập thất” này, nhớ lại vào một thế giới nào đó Tư Ngang đã từng là Thập Thất hoàng tử, cho nên nàng cũng vô cùng chờ mong về Thập Thất hoàng tử tới đón bọn họ.

Quả nhiên Thập Thất hoàng tử không phụ sự chờ mong của nàng, tuấn tú anh dũng, phong độ nhanh nhẹn, không hề giống võ giả chỉ biết tu luyện, trái lại lại giống quý công tử do hoàng tộc dày công nuôi dạy, nhất cử nhất động đều quý khí tự nhiên.

Thập Thất khiêm tốn khách khí nói: “Thành chủ thành Thiên Ma, tại hạ tới chậm, nếu như không còn việc gì thì chúng ta có thể xuất phát được rồi.”

Nam nhân nhìn chằm chằm vào Thập Thất hoàng tử một lát, sau đó xoay người rời đi.

Thập Thất hoàng tử bị hắn nhìn thì không hiểu tại sao, chờ đến lúc phát hiện nữ tử trẻ tuổi đang quay đầu nhìn mình, biết vị này là cô nương nhà họ Trì gả vào thành Thiên Ma mấy năm trước, hiện tại là phu nhân của thành thủ thành Thiên Ma, cười một tiếng đáp lại.

Nụ cười này suýt nữa chọc phải tổ ong vò vẽ, Thập Thất hoàng tử đột nhiên bị con thú kỳ lân mùa tim phun hồ quang điện vào mặt không kịp chuẩn bị gì, khuôn mặt tuấn tú bị điện giật cháy xém mấy mảng da thịt. Thập Thất hoàng tử trừng to mắt, không rõ vì sao thành chủ thành Thiên Ma lại phải để thú kỳ lân của hắn phun hồ quang điện vào mặt mình, chẳng lẽ tại mình đã chọc giận hắn vào lúc nào đó mình không biết?

Nghĩ đến tính cách vui buồn thất thường của thành chủ thành Thiên Ma, trong lòng Thập Thất hoàng tử rét run.

Tư Tuỳ liếc mắt nhìn thành chủ đã nhảy lên thú kỳ lân rời đi, lại ngó nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thập Thất hoàng tử, cười cười với hắn ta, không nói cho vị hoàng tử này biết là hắn ta cả nghĩ quá rồi, chẳng qua là thành chủ của bọn họ không thích sự chú ý của phu nhân chuyển tới nam nhân khác, cho dù là hoàng tộc cũng không được, phóng điện vào mặt hắn ta là nhẹ rồi đấy.

Thập Thất hoàng tử lau vệt đen do điện cháy trên mặt đi, khôi phục dáng vẻ tuấn tú, nhảy lên thú kỳ lân do thị vệ dắt tới.

Sau năm ngày, đoàn người cuối cùng cũng đi đến trước lăng mộ.

Từ xa xa đã có thể nhìn thấy một bộ xương khô màu trắng nằm trên bãi cát vàng đầy trời trong đầm nước, bộ xương khô này không biết là thi hài của động vật gì, nửa dưới bị vùi trong cát vàng, đầu lâu vẫn hoàn hảo giống như đang ngóng nhìn phương xa, hai hốc mắt đen ngòm đầy hàn ý khiến người ta run sợ.

Chung quanh có rất nhiều võ giả, đều là võ giả nhận được tin tức về lăng mộ, từ xa ngàn dặm đến đây, đã đợi ở đây chờ lăng mộ trong truyền thuyết mở ra.

Lúc bọn họ đến, võ giả ở đây đều nhìn qua, đến lúc nhìn thấy cặp mắt đỏ au màu máu của nam nhân ngồi trên thú kỳ lân kia, vẻ mặt của cả đám người đều xấu đi.

Lần lăng mộ hiện thế này, người của Trì gia ở thành Lâm Xuyên cũng tới.

Lúc quân Hắc Giáp của thành Thiên Ma trùng trùng điệp điệp đi đến, bọn họ là người phát hiện ra đầu tiên, đồng thời cũng chú ý tới Trì Am đi cùng thành chủ thành Thiên Ma. Người Trì gia không ngờ thành chủ thành Thiên Ma lại dẫn nàng đi cùng, hơn nữa trông bọn họ còn cực kỳ thân mật, dường như thành chủ thành Thiên Ma thật sự coi nàng là thê tử.

Cho đến khi đoàn người thành Thiên Ma được người của hoàng tộc Hiên Viên đón vào nơi trú quân của hoàng tộc, cả đám người mới thôi không nhìn nữa, không nhịn được thầm suy đoán ở trong lòng vì sao thành chủ thành Thiên Ma lại xuất hiện ở đây.

Thành Thiên Ma ngăn cách với đời, rất ít khi để ý tới chuyện bên ngoài, sau khi biết thành chủ thành Thiên Ma cũng tới Hoang Trạch, người đời đều giật mình, không hiểu rõ vì sao hắn đến. Càng suy đoán nhiều về chuyện vì sao hắn lại đến lăng mộ này lại càng khiến rất nhiều người lo lắng, lo lắng sợ đến lúc đó xảy ra biến cố gì.

Lúc Trì Tinh nghe nói thành chủ thành Thiên Ma cũng đến, không hề bất ngờ chút nào, nàng ta hơi cười cười nói: “Lăng mộ này có liên quan rất lớn đến nhất tộc Hiên Viên, đương nhiên hắn sẽ tới rồi.”

Thấy huynh trưởng Trì Bác không hiểu ý của mình, nàng ta cũng không giải thích thêm.

Trì Bác thấy nàng ta không chịu nói thêm, trong lòng có phần không vui nhưng cũng không bày ra trên mặt, tiếp tục nói: “Còn nữa, Thất muội cũng đến rồi, đợi lát nữa chúng ta có phải đi thăm muội ấy chút không?”

Vẻ mặt Trì Tinh hơi cứng lại, kinh ngạc nói: “Muội ấy tới thật rồi ư?”

“Đúng rồi, rất nhiều người đều nhìn thấy mà, là thành chủ thành Thiên Ma dẫn muội ấy tới, nhìn bọn họ có vẻ tình cảm rất tốt.” Nói xong, không nhịn được mà cảm khái, hóa ra ma đầu cũng biết yêu.

Nếu như không phải hành vi của thành Thiên Ma kỳ quái, sau khi biết cô nương Trì gia gả vào thành Thiên Ma, thành Lâm Xuyên đương nhiên đồng ý có một mối quan hệ thông gia như vậy. Đáng tiếc tính bất định của thành Thiên Ma quá lớn, Trì gia không dám mạo hiểm mà trèo cao nhận cửa hôn sự này.

Trì Tinh nghe được lời này, trên mặt nở nụ cười lạnh.

Sao ma đầu lại có tình cảm được cơ chứ? Không chừng chỉ xem Trì Am như đồ chơi thôi, dẫn sủng vật đi ra ngoài không phải là chuyện rất phổ biến à?
Nhấn Mở Bình Luận