Edit: Richal
Beta: Richal
--------o0o--------
Đỗ Trọng vẻ mặt tựa như ma quỷ đứng trước mặt Quý Ly.
"Kiểm tra sức khoẻ?"
Quý Ly nào còn tâm tư kiểm tra sức khoẻ, một lòng chỉ đến việc nghĩ chạy trốn!
Đỗ Trọng nhìn Quý Ly cười khẽ một tiếng.
"Thật trùng hợp."
"... Không trùng hợp. Tôi đi nhầm thôi..."
Quý Ly xoay người tính rời đi.
"Không phải tới kiểm tra bộ phận tiết niệu sao? Cậu không có đi sai, là tôi kiểm tra."
Thân hình Quý Ly run lên! Đỗ Trọng kiểm tra??
"Bác sĩ vừa rồi không phải anh!"
"Người đó tan tầm rồi, giờ là ca của tôi."
Đỗ Trọng nói không hề có tí sơ hở nào, nhưng Quý Ly sao có thể tin được.
Đỗ Trọng là bác sĩ khoa ngoại mà muốn kiểm tra nam khoa?! Lừa ai vậy.
"Mau cởi quần ra để còn kiểm tra nữa. Huống hồ đây là công việc của tôi, sẽ không lấy việc công làm việc tư."
Đỗ Trọng tỏ vẻ mình là một bác sĩ có ý thức trách nhiệm cao, tâm Quý Ly càng thêm lo lắng.
Không tự chủ co rụt cúc hoa lại, Quý Ly ủy khuất giống cô vợ nhỏ, nhích từng bước nhỏ sau đó đứng trước mặt Đỗ Trọng.
Do dự một hồi... Cởi quần... Ông đây làm không được a!!
"Bác sĩ... Để ngày mai tới kiểm tra có được không?"
Quý Ly lùi ra sau vài bước, khẩn trương nắm cạp quần, ấp a ấp úng nói.
Đỗ Trọng trong tay cầm đơn kiểm tra sức khỏe của Quý Ly, vẻ mặt vô hại ôn tồn lễ độ mỉm cười.
"Người phụ trách kiểm tra sức khỏe ngày mai vẫn là tôi, vị bác sĩ kia đi công tác, ít nhất một tuần mới có thể trở về."
"......"
Quý Ly tuyệt vọng... Lần này thật sự phải bỏ mạng tại đây rồi!
"Còn không cởi sao? Hay là cậu có bệnh không thể nói? Không sao đâu, thân là bác sĩ, chúng tôi luôn nghiêm túc phụ trách cho bất kì bệnh nhân nào."
Đỗ Trọng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng.
Quý Ly nhìn hàm răng trắng toát kia sau lưng đổ mồ hôi...
"Không bệnh đặc thù."
"Vậy thì cởi đi, đều là nam nhân cả."
Đỗ Trọng hết sức kiên nhẫn nói, Quý Ly không còn biện pháp nào.
Cậu cắn răng một cái, nhắm mắt lại đem quần cởi ra.
Đỗ Trọng nhìn này khóe miệng không khỏi giương lên
Sắc mặt Quý Ly lúc này quả thực không đẹp tí nào.
Bị người khác quang minh chính đại xem, Quý Ly xấu hổ không chịu được mặt bắt đầu đỏ bừng
Đỗ Trọng chậm rãi tới gần, một bộ chuyên nghiệp dùng ánh mắt kiểm tra.
"Lớn lên cũng không tệ lắm."
"......" Quý Ly sắp điên rồi.
Mẹ nó!
"Bác sĩ... Xem xong rồi sao?"
Quý Ly khẩn trương trái tim thình thịch nhảy lên.
"Bình thường cương được không?"
"Đương nhiên được!" Quý Ly buột miệng thốt ra, thấp hèn nhìn Đỗ trọng đang nhìn mình không chớp mắt.
Mặt Quý Ly theo mắt thường nhìn được đỏ hơn nữa
"Ừm... Tạm thời không phát hiện có gì bất thường. Bề mặt nhẵn nhụi, màu sắc bình thường."
"......" Có thể câm miệng lại không.
Quý Ly xấu hổ muốn chết.
"Bác sĩ! Không có việc gì nữa thì tôi mặc quần vậy."
Quý Ly nói xong lập tức mặc vào
Đỗ Trọng kéo tay Quý Ly lại.
"Quay người lại đi, mặt sau cũng cần phải kiểm tra."
"??"
Quý Ly vẻ mặt mông lung còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Đỗ Trọng mạnh mẽ xoay người lại.
"Cong lưng."
"Bác sĩ, tôi thật sự không có bệnh!"
Trong lòng Quý Ly đã lôi toàn bộ tổ tông Đỗ Trọng mà mắng.
Trong khi thất thần, đột nhiên có một dị vật tiến vào. Quý Ly đau không nhịn được kêu lên
"A!"
Quý Ly trừng lớn đôi mắt, không thể tin được quay đầu lại nhìn thấy hết thảy lập tức khóc không ra nước mắt.
Phắc!
Ông đây còn là xử nam a!! Cúc hoa của cậu! Cậu vậy mà mất trinh rồi.
Đỗ Trọng! Anh chờ đó cho bố!! Ô ô ô!
---------------------------
Chưa được 5 chương đã mất truynh :)))