Edit: Richal
Beta: Richal
-----------------------
"Hả?"
Quý Ly bị dọa tới ngu người, Đỗ Trọng thế nhưng chủ động hẹn cậu gặp mặt.
"Không muốn thì thôi."
"Đừng đừng đừng! Muốn gặp, rất muốn gặp, anh cũng biết khoảng thời gian gần đây tui chịu đựng không tới bệnh viện tìm anh, tui nhớ anh lắm."
Quý Ly nói linh tinh.
"Ngày mai tôi được nghỉ, 11 giờ ngày mai sẽ báo địa điểm cho cậu."
"Giờ đi luôn cũng được!"
Quý Ly hoàn toàn quên hiện tại đang là rạng sáng.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Quý Ly thỏa mãn nhẹ giọng nói.
Đỗ Trọng ở đầu dây bên kia kết thúc cuộc gọi, Quý Ly nhắm mắt lại, mặt đầy ý cười lăn lộn trên giường.
Ngày mai có thể thấy Đỗ Trọng!
Tuyệt!
*
Hôm sau gần 11 giờ.
Quý Ly nhìn chằm chằm di động, đôi mắt khô khốc tới nơi cũng không chịu chớp một cái.
Thật muốn gọi điện nhưng Quý Ly sợ sẽ đem Đỗ Trọng chọc tới sinh khí, không them đi gặp cậu nữa thì làm sao?
Quý Ly đang lướt điện thoại thì hiện ra thông báo.
"Đinh!"
Thanh thông báo vừa hiện lên, Quý Ly lập tức mở ra xem.
Là địa chỉ mà Đỗ Trọng gửi tới.
Quý Ly nhìn vài giây, không nói hai lời, lập tức ra cửa!
Nửa giờ sau.
Quý Ly đứng trước cánh cửa trong một tiểu khu, cậu ấn chuông cửa, khẩn trương chờ đợi.
Một lát sau, của được mở ra, Đỗ Trọng tùy ý mặc đồ bình thường, đi chân trần xuất hiện trước mặt Quý Ly.
"Vào đi." Đỗ Trọng nhìn về cái rổ hoa quả trong tay Quý Ly
"Ừm."
Quý Ly cởi giày, đi chiếc dép lê duy nhất trong nhà, rón rén đi vào.
"Tui... Tui không biết mua gì nên mới mua ít trái cây..."
Quý Ly xấu hổ...
"Thoạt đầu tôi còn tưởng cậu mang nó đi thăm bệnh."
"......"
Quý Ly bị châm chọc một câu, uể oải trên sô pha...
Quý Ly ngẩng đầu căn nhà to lớn nhưng trang trí đơn giản, rõ ràng tốt hơn so với phòng cậu thuê trăm nghìn lần.
"Cậu chờ một lát, cơm chuẩn bị sắp xong rồi."
"Anh nấu cơm?!"
Quý Ly lại vui vẻ hỏi lại.
"Không lẽ cậu nấu?"
Quý Ly vừa nghe, lập tức phất tay lắc đầu!
"Anh đi đi!"
Đợi khoảng chừng hai mươi phút.
Đỗ Trọng bưng món cuối lên, dáng vẻ đứng đắn của Quý Ly đang ngồi thẳng lưng.
"Ăn cơm."
"Tui tới liền!"
Quý Ly kích động đi về phía bàn ăn, không biết là do khẩn trương quá hay sao mà không cẩn thận đem vấp ngã xuống đất.
Quý Ly ăn đau ho khan vài tiếng, Đỗ Trọng nhìn Quý Ly không hề nể mặt.
"Liệu tui có bị nội thương không?"
Quý Ly đáng thương đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn hỏi Đỗ Trọng.
"Cho dù cậu tự ngã đến nội thương thì tôi cũng không giúp gì được, tôi là bác sĩ ngoại khoa."
"..."
Trong lúc ăn cơm.
Quý Ly gắp một miếng thịt gà, nhét vào trong miệng.
"Hôm nay anh kêu tui tới là để mời tui ăn cơm hả? Tui nợ ơn anh còn chưa trả, anh lại làm tui thiếu nợ anh tiếp."
"Lúc ăn và ngủ không nói chuyện."
Đỗ Trọng không trả lời, trực tiếp dừng đề tài.
"Tui nhịn không được. Nếu anh không trả lời tui thì tui vẫn sẽ hỏi mãi đến khi anh trả lời thì thôi!"
"Cậu thật phiền phức."
Đỗ Trọng buông đũa tỏ vẻ ghét bỏ, Quý Ly gắp đống rau nhét vào miệng.
Miệng nhỏ phồng phồng ra tới nơi còn muốn nói tiếp.
"Tui phiền như vậy đó. Anh không trả lời nhưng tui thật sự muốn biết đáp án. Còn nữa, tui thật sụ rất thích anh, anh có thích tui không? Có nguyện ý làm bạn trai tui không? Sao anh không trả lời?! Ưm! Ưm!!"