"Sư phụ, ta trúng độc của Xích Đăng Hoa rồi."
Giọng nói mềm mại của thiếu nữ phảng phất như một sợi dây nhỏ, nương theo luồng khí nóng bừng, cùng tiếng thở dốc trầm thấp, chui thẳng vào trong đầu Lục Thương.
Thần sắc hắn bỗng dưng lạnh lẽo, mặt mày phủ đầy hàn sương.
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
A Lạc nằm sấp trên người con rối sư phụ, cũng không biết vì sao, rõ ràng hắn không phải là Lục Thương, nhưng khi nàng tới gần hắn, cả người khô nóng lại tựa như tìm được một lối ra, giảm bớt được phần lớn sức nóng.
Đầu óc nàng bị thiêu đến mơ mơ màng màng, tay chân giống như bạch tuộc mà quấn lấy hắn, dựa vào hàn ý vô thức tản ra quanh người hắn để chống đỡ ngọn lửa đang cháy lan ra đồng cỏ trong cơ thể.
Trong lúc hoảng hốt, A Lạc vậy mà lại có loại ảo giác mình là một đoàn liệt hỏa đang ôm một tòa băng sơn.
Nhưng mà nàng chưa kịp thoải mái bao lâu, một bàn tay thon dài như ngọc liền vươn tới, nắm lấy bả vai nàng, vững vàng đẩy nàng ra khỏi tảng băng sơn tản ra hàn khí kia.
Ngẩng đầu nhìn, người rối sư phụ đang cúi đầu nhìn xuống nàng, ngữ khí lạnh lùng nói: "Lạc Âm đồ nhi, nhìn rõ ràng, ta là ai."
Đôi mắt hắn đen thâm thúy, trong mắt bao trùm một tầng lãnh quang mỏng manh, tựa như băng cứng ngàn năm không tan ở sâu trong tuyết sơn, lạnh lùng cứng rắn như vậy.
Trước mắt A Lạc hoàn toàn mơ hồ, đột nhiên rời xa hắn, lửa nóng nơi tứ chi nhất thời mất đi áp chế, nhanh chóng phản phệ lại, làm cho nàng có loại cảm giác liệt diễm thiêu thân.
Nóng quá, nóng quá, muốn... tới gần hắn.
Muốn hôn lên đôi môi nhợt nhạt của hắn, muốn chạm vào da thịt trắng lạnh của hắn, muốn cùng hắn hòa làm một thể, hợp hai thành một.
Lục Thương rũ mi mắt xuống, vừa quan sát tình huống của tiểu đồ đệ, vừa tự hỏi nơi đáy lòng.
Rõ ràng, hiện tại tiểu đồ đệ đã phát độc tình mà mất đi lý trí, sẽ không có chuyện nàng tự mình ăn Xích Đăng Hoa, lại nhìn thần thức của nàng bị thương tổn, túi trữ vật thì không cánh mà bay, nhất định là trong lúc hắn không có ở đây đã bị người khác ức hiếp.
Giải dược của Xích Đăng Hoa không hiếm thấy, nếu như ở ngoài bí cảnh, Lục Thương tiện tay là có thể lấy ra. Nhưng lúc này hắn chỉ là một con rối, ngoại trừ một thân thể ra thì bên người không có bất cứ thứ gì, bản thể tạm thời cũng không cách nào tiến vào bí cảnh được.
Vậy nên với tình hình trước mắt, xem ra chỉ có thể dùng cách thứ hai.
Theo Lục Thương biết, hình như tiểu đồ đệ có ái mộ một tu sĩ tên là Cố Tinh Giác, tu vi của đối phương là Trúc Cơ kỳ, cũng ở trong bí cảnh này, không bằng đi tìm hắn giải độc cho tiểu đồ đệ.
Nghĩ như vậy, Lục Thương lại không tự giác nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác không vui không rõ ràng.
Hắn vẫn chưa ngẫm nghĩ quá sâu, chỉ cho rằng mình phẫn nộ khi có người làm tiểu đồ đệ bị thương, đưa tay đỡ A Lạc lại, lạnh nhạt nói: "Lạc Âm đồ nhi, vi sư dẫn ngươi đi giải độc."
Toàn thân A Lạc bị thiêu đến choáng váng, mơ mơ màng màng nghe nói như vậy, đầu óc hỗn loạn gian nan xoay chuyển một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu được hàm nghĩa trong lời nói hắn.
"Sư, sư phụ, ngài giải độc cho ta như thế nào?"
Nàng nghe thấy giọng nói của mình, nũng nịu, yểu điệu như muốn nhỏ ra nước, vừa mềm mại vừa quyến rũ, như là làm nũng với người khác vậy.
Sư phụ người rối mặt không biểu tình nói: "Đi tìm tiểu tử họ Cố kia, vi sư vừa dùng thần niệm nhìn, thấy hắn cách nơi này không xa."
Thái độ lạnh lùng của hắn giống như một gáo nước lạnh, ào ào đổ lên đầu A Lạc, xối ướt nàng từ đầu đến chân, khiến ý thức bị thiêu thành hồ nhão trở nên thanh tỉnh đi không ít.
Nhìn ánh mắt lãnh đạm, kết băng của hắn, A Lạc đột nhiên cảm thấy một cỗ ủy khuất đánh vào trong lòng.
Sư phụ chân chính nhìn không thấy nàng, không thích nàng thì thôi, vì sao người rối sư phụ này cũng lãnh đạm đối với nàng như vậy? Thờ ơ, không chút động lòng nào như thế? Chẳng phải hắn chỉ thuộc về một mình nàng thôi sao? Không phải là người của nàng sao?
Vậy sao hắn lại không nghe lời nàng chứ? Nàng sắp chết rồi, chẳng lẽ nguyện vọng cuối cùng muốn thân cận sư phụ một chút cũng không được thỏa mãn sao?
Càng nghĩ càng ủy khuất, lồng ngực chua xót cuồn cuộn. Đôi mắt to sáng ngời trong suốt kia tựa hồ biến thành một con suối, nước mắt trong suốt liên tục chảy ra ngoài, trượt xuống từng giọt từng giọt từ hai má đỏ tươi của nàng, theo cái cằm nhỏ rơi xuống.
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi vào ngón tay, động tác của Lục Thương thoáng chốc dừng lại.
Hắn đang muốn đứng dậy dẫn nàng rời đi, nhưng nhìn thấy tiểu đồ đệ tràn đầy lệ quang, lại không thể không dừng lại.
"Khó chịu lắm sao?" Môi hắn mím thành một đường thẳng, hạ thấp âm thanh, dùng giọng điệu nhu hòa nhất bình sinh an ủi nàng nói, "Nhịn một chút, sư phụ rất nhanh liền có thể cứu ngươi."
A Lạc không muốn nhịn một chút nào nữa, nàng dùng sức lắc đầu, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
Cô gái nhỏ khóc đến chóp mũi đỏ bừng nghẹn ngào nói: "Con không muốn nhẫn nhịn nữa. Sư phụ, ta sắp chết rồi, Cố sư huynh không cứu được ta, không ai có thể cứu ta."
Lục Thương rốt cục cũng hơi nhíu mày lại: "Nếu không có người ái mộ, thì sẽ không trúng độc, ngươi ái mộ ai, sư phụ đi tìm cho ngươi."
Tiểu thiếu nữ ngẩng lên khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy đau thương mà Lục Thương xem không hiểu.
Nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: "Sư phụ, ngài đã nói, người rối phân thân này là của ta, chỉ nghe ta sai khiến, đúng không?"
Lục Thương: "Không sai."
"Vậy trước khi chết, để ta mạo phạm ngài một lần này đi." A Lạc mở miệng, kèm theo linh lực nói: "Hiện tại ta ra lệnh cho người, không được cử động."
Phân thân này có ấn ký khế ước với nàng, sau khi được A Lạc nhận chủ thì chỉ nghe theo hiệu lệnh của nàng, nhưng ngày đó, nàng ngoại trừ thả và thu hồi hắn thì nàng chưa từng làm như vậy, đây là lần đầu tiên.
Đáy mắt Lục Thương thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên, toàn thân cứng ngắc ngồi trong bụi hoa hồng phấn, không thể động đậy.
Hắn hoàn toàn không dự liệu được tình huống sẽ phát triển như vậy, cho nên cũng không có chút phòng bị nào, mặc dù đây là người rối do hắn tự tay luyện ra, nhất thời không có biện pháp đoạt lại quyền khống chế.
Đương nhiên, Lục Thương cũng không có ý định làm như vậy, hắn chỉ cảm thấy nghi hoặc đối với phản ứng của tiểu đồ đệ.
"Người sẽ tha thứ cho ta chứ?" A Lạc tiến lại gần, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, run giọng hỏi.
Người rối sư phụ lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt lộ ra nghi vấn.
Đôi mắt của hắn hẹp dài đen kịt, vẫn bao la lãnh đạm như ngày nào. Ở trong đó, A Lạc nhìn thấy thiên địa rộng lớn, nhìn thấy trời xanh mênh mông, nhìn thấy vạn dặm tuyết nguyên đóng băng, duy chỉ không có nhìn thấy chính nàng.
Cho dù giờ này khắc này trong con ngươi phản chiếu bóng dáng của nàng, thì trong lòng A Lạc cũng biết rõ, trong mắt sư phụ chân chính, chưa từng có nàng.
Đôi mắt nàng nhắm nghiền, nước mắt tuôn trào mãnh liệt.
"Sư phụ, người ta thật lòng ái mộ, chính là ngài a." Thiếu nữ nâng khuôn mặt người rối sư phụ, hơi nghiêng người về phía trước, mềm mại dán lên cánh môi hơi lạnh của hắn.
Nàng không dám mở mắt ra, không dám nhìn hắn, cho dù đây không phải là sư phụ thật sự, nàng cũng không cách nào đối mặt với hắn, bởi vì nàng đang khinh nhờn nam nhân thần minh kia.
Thế nên nàng không phát hiện ra, người rối Lục Thương bị nàng khinh nhờn, trong con ngươi từ trước đến nay không gợn sóng nhấc lên một cỗ sóng to gió lớn ngập trời, con ngươi đen kịt đột nhiên co rút lại.
"Người đừng trách ta, được không? Ta không cầu khẩn cái gì khác, đời này có thể chết trong ngực người, cho dù đây chỉ là một cỗ thế thân, ta cũng cảm thấy mỹ mãn."
Nàng thì thầm bên tai hắn, bàn tay nhỏ bé nóng bỏng giống như một ngọn lửa, từ trên mặt hắn làn tràn xuống dưới.
Làn môi thiếu nữ ẩm ướt nóng bỏng, cẩn thận hôn hắn như mèo con, đầu lưỡi mềm mại lại ngọt ngào chui vào môi hắn, thăm dò vào thật sâu, thật sâu.
Trên Vân đài cao cao, Đạo tôn bạch y đạm mạc vô trần đột nhiên mở mắt ra, con ngươi tối sầm, tay trong tay áo dài nắm chặt thành quyền.
Bí cảnh mở ra đã một ngày, trên Vân Đài vẫn còn có hơn mười người dừng lại, còn có thập đại trưởng lão tông môn bảo vệ bí cảnh vận hành, những người khác đều đã rời đi.
Những người này đột nhiên cảm thấy một trận uy áp mãnh liệt, đột ngột xuất hiện trong mảnh thiên địa này, khí tức băng lãnh cực hạn quét đến, trong phạm vi mười dặm, mặt đất, cây cối hoa cỏ, côn trùng thú vật, trong một hơi thở toàn bộ đều đông lạnh thành băng.
Trên bầu trời thậm chí còn có tuyết rơi, tựa như trong chớp mắt đã đến tháng chạp mùa đông lạnh lẽo.
Tu vi thấp một chút thì suýt chút nữa rơi vào trong ảo cảnh, thật vất vả mới tỉnh táo lại thì cũng bị cấp bậc tuyệt đối áp chế mà mặt mày trắng bệch đi, còn có người đang nhập định tu luyện, cũng bị đông lạnh đến tỉnh lại.
Tất cả mọi người đều bị kinh động, đồng loạt nhìn về phía bạch y đạo tôn trên vẫn đài. Có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngoại trừ Lục Thương thì không còn ai khác nữa.
Lão giả mặt mày hiền hậu bên cạnh Lục Thương cũng bị đông lạnh làm khổ, là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Lục sư chất, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Thương nhìn cũng không nhìn hắn, hai mắt chăm chú nhìn vào hư không, tựa hồ như đang xuất thần, thật lâu sau mới nói: "Không có chuyện gì."
"Vậy chuyện này, ngươi..."
"Nhất thời sơ sẩy."
Lục Thương lạnh giọng nói xong, chậm rãi rũ mắt, uy áp khuếch tán ra ngoài cũng dần dần thu hồi vào trong cơ thể. Đầu ngón tay hắn hơi giật giật, mọi người liền phát hiện chung quanh hắn bao phủ một tầng sương mù, đem thân hình của hắn che ở trong đó, chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng mông lung.
Mọi người tuy rằng không tin lý do này, nhưng cũng không ai dám tiến lên hỏi kỹ, một lát sau thấy tình thế bình ổn, tầm mắt hướng về Phía Lục Thương cũng đều nhất nhất thu hồi lại.
Duy chỉ có lão giả bên cạnh cách gần đấy nhất, mơ hồ nhìn thấy, Lục Thương giống như là đang nhẫn nại cái gì đó, thắt lưng thẳng tắp kia hiện ra một loại hình thái căng thẳng của hành vi bị cưỡng ép.
Thậm chí trong một khoảnh khắc, hắn còn nghe thấy một đạo tiếng kêu trầm thấp, một khắc kia khí tức quanh người Lục Thương đều kịch liệt bốc lên, lại bị hắn gắt gao đè nén ở trong sương mù, chưa từng tản ra chút nào.
Lục sư điệt đây là xảy ra sự cố trong lúc tu hành hay là bị làm sao vậy? Lão giả không khỏi có chút lo lắng nghĩ.
Hắn lại không biết, trong sương trắng, đạo tôn Lục Thương trong mắt người ngoài đúc thành băng tuyết, giờ phút này trên trán sinh ra mồ hôi nhỏ giọt, hai tay nắm chặt, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, mơ hồ hiện ra tơ máu đỏ tươi.
Ai cũng không nghe thấy, bên tai hắn đang quanh quẩn từng tiếng ngâm nga nhẹ nhàng của thiếu nữ, thanh âm không dứt.
"Sư phụ, sư phụ, sư phụ..." Nàng liên tục mềm mại gọi hắn, từng tiếng từng tiếng, hóa thành xiềng xích vô hình, đem hắn quấn quanh.
"Quả nhiên... Đây không phải là người, nếu thật sự là sư phụ, chắc chắn đã sớm ném ta ra ngoài rồi?"
"Đừng nhìn ta, có được không? Người nhìn ta như vậy sẽ khiến ta có cảm giác đang làm chuyện xấu, rõ ràng... Đây không phải là người a." Nàng kéo dải ruy băng giữa tóc xuống, quấn quanh mắt hắn khiến tầm nhìn bên kia chợt tối tăm xuống.
Nhưng thần niệm của hắn vẫn nhìn thấy hết thảy mọi chuyện như cũ.
Nàng vừa khóc, vừa cười, trên khuôn mặt nhỏ bé đều là nước mắt đầm đìa, đáy mắt lại không nhịn được vui mừng. Dường như cả đời này không còn tiếc nuối nữa, trên mặt đều là sự thỏa mãn cùng vui vẻ.
"Cho dù sắp chết, ta cũng rất vui vẻ. Ta đã có được người rồi, dù cho đó có là giả đi nữa..."
"Ta yêu ngài, ta thực sự rất yêu ngài." Nàng ôm hắn mà khóc, giống như người chết đuối ôm lấy một khối gỗ trôi, giọt nước ấm áp lăn trên vai, trên ngực hắn, rơi xuống làn da hơi lạnh của hắn, giống như đang đâm thủng mấy cái lỗ lớn trên người hắn, "Sau khi ta chết, ngài có nhớ ta không? Chắc là sẽ không? E là chẳng mấy chốc người sẽ sớm quên ta thôi."
"Ta nghe nói có người có thể quay ngược lại thời gian để tra ra nguyên nhân cái chết. Ngài ngàn vạn lần không nên nhìn ta, không nên nhìn thấy những hình ảnh này, người chỉ cần tiếp tục cao cao tại thượng, làm Đạo tôn khiết tịnh hoàn mỹ là được rồi."
"Nếu... Ngài thật sự là sư phụ, thì tốt biết bao...".
"Sư phụ, con buồn ngủ quá, con muốn ngủ rồi. Kiếp sau, ta vẫn muốn làm đồ đệ của ngài, có được không?"
Một bên là cực hạn lạnh, một bên là cực hạn nóng. Một bên là người khác mơ hồ bay tới nhìn trộm, một bên là cọ xát thân mật cùng vành tai và làn tóc mai của thiếu nữ. Trong lúc hoảng hốt, Lục Thương có loại ảo giác như cả người bị chém thành hai nửa, sự tương phản thật lớn khiến cho hắn dường như không kiểm soát được tinh thần, không thể dùng ngôn ngữ miêu tả được.
Cuối cùng, khóe mắt thiếu nữ xinh đẹp mang theo nước mắt lưu lại, nằm sấp trong ngực hắn mà mệt mỏi thiếp đi. Màu áo phấn hồng của nàng cùng trường bào trắng như tuyết của hắn tản tác quanh người, sợi tóc hai người quấn lấy nhau khăng khít, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thân mật gối lên ngực hắn.
Trong biển hoa hồng, đầu ngón tay bạch y đạo tôn khẽ động, chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mại của người thiếu nữ. Hắn không nhìn người trong ngực, mà chậm rãi ngước mắt nhìn về phía bầu trời xanh biếc, đôi mắt đen thật sâu, tối sầm một mảnh.