A Lạc không ngờ, sau khi trúng độc Xích Đăng Hoa rồi triệt để làm càn một hồi như vậy, nàng vẫn còn có thể mở mắt ra.
Y phục rải rác trước khi nàng thiếp đi đã được mặc lại trên người, ngược lại tóc nàng vẫn xõa tung, một mình nằm trong một mảnh biển hoa phấn hồng, trước mắt là bầu trời xanh vạn dặm không mây.
Chậm rãi ngồi dậy, nhìn những đóa Mộng Yểm Hoa bên cạnh, trong lúc nhất thời A Lạc nhịn không được hoài nghi, có phải mình chỉ là một giấc mộng hay không.
Nhưng chẳng bao lâu, nàng biết tất cả không phải là một giấc mơ.
Từ trên mặt đất đứng lên, nàng nhìn thấy phía trước cách đó không xa trong biển Mộng Yểm Hoa, một bóng người hoàn mỹ, bạch y tinh khiết đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, đưa lưng về phía nàng.
Nghe thấy tiếng động, hắn không quay đầu lại, vẫn im lặng đứng đó.
Mái tóc đen đến thắt lưng bị gió thổi bay lên, từng sợi từng sợi phiêu đãng. Ống tay áo rộng buông xuống cành hoa, khiến cho vạt áo trắng như tuyết cũng giống như bị nhiễm màu hồng kiều diễm.
Thân ảnh cô đơn độc lập kia, quanh thân quanh quẩn khí tức cao ngạo lạnh lẽo như tuyết đọng ngàn năm trên đỉnh núi khiến người ta sợ hãi.
Phóng tầm mắt nhìn đến, liền biết không thể tiếp cận.
Nhưng A Lạc vẫn kiên định từng bước đi về phía hắn. Lúc này, nàng phát hiện cảm giác khó chịu lúc trước đều biến mất, mà tu vi nàng đình trệ hồi lâu, vậy mà lại đột phát một lần từ Luyện khí tầng bảy đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Tiến bộ lớn như vậy, nàng lại chỉ dùng nửa ngày, quả thực có thể nói là kỳ tích.
Trong lòng A Lạc biết, đây là bởi vì nàng đã giao hợp song tu với Lục Thương, tu vi của Lục Thương cao hơn nàng quá nhiều, nên đã bị nàng gián tiếp thải dương bổ âm mà thôi.
Nghĩ tới đây, trái tim nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Sư phụ."
Nàng chầm chậm đi đến phía sau hắn hai bước, nhẹ giọng gọi hắn, giọng nói run rẩy hết sức rõ ràng.
Lúc này, nàng cũng đã minh bạch tất cả những khó hiểu khi nãy, vì sao nàng trúng độc Xích Đăng Hoa nhưng không chết, vì sao hắn chỉ là một con rối mà lại có thể giải độc cho nàng.
A Lạc đã hiểu rõ mọi chuyện, sư phụ người rối trước mắt này, chính là sư phụ thật sự.
Tuy rằng nàng không biết sao hắn có thể làm được, nhưng có thể xác định chính là, nàng quả thực đã ngủ qua sư phụ của mình, Đạo tôn Lục Thương đại danh đỉnh đỉnh, kinh tài tuyệt diễm.
Hơn nữa, còn là do nàng ép buộc hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng nhuận của thiếu nữ mơ hồ trắng bệch đi, vẻ mặt càng ngày càng sợ hãi, trong ánh mắt lóe lên sự tuyệt vọng cùng e ngại.
Lục Thương rốt cục cũng xoay người lại, hơi hơi cụp mắt, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
"Sư, Sư phụ..." Nàng lại gọi một tiếng, đáy mắt trong suốt lóe ra thủy quang như một dòng ngân hà vỡ tan.
Ánh mắt Lục Thương lãnh đạm, bình tĩnh hỏi: "Lạc Âm, người ép ngươi ăn Xích Đăng Hoa là ai?"
Thấy hắn mở miệng lại là những lời này, A Lạc lập tức sững sờ tại chỗ.
Sư phụ không trách nàng sao? Sao hắn lại làm ra dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy? Hay là do nàng hiểu lầm?
Trong đầu nàng là một mảnh hỗn loạn, thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Theo lý thuyết, sau khi phát sinh chuyện kia, Lục Thương chân chính chắc chắn sẽ không thể có thái độ này được, vậy mà hắn lại biểu hiện như chưa có chuyện gì xảy ra!
Trong lòng kinh nghi bất định, nhưng ngoài mặt A Lạc vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Là Lê Kiều Kiều, lúc trước khi ngài cứu ta một lần kia, người khi ta chính là Lê Kiều Kiều, bên cạnh nàng còn có ba người nhưng ta không nhận ra."
"Ừ." Lục Thương gật đầu.
Lập tức ống tay áo dài của hắn mở ra, A Lạc chỉ cảm thấy một cỗ lực đạo nhu hòa nâng nàng lên, hai người bỗng dưng bay lên không trung.
Nàng nghi hoặc lên tiếng: "Sư phụ?"
Lục Thương không nói một lời, cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, con ngươi đen híp lại, nhanh chóng bay về một hướng.
Hắn bay rất nhanh, tốc độ so với kiếm tu ngự kiếm phi hành còn nhanh hơn, trong nháy mắt, hai người liền từ biển hoa đi tới phía trên một khu rừng rậm, lơ lửng trên đỉnh một gốc đại thụ.
"Là bọn họ sao?" Lục Thương lạnh giọng hỏi.
A Lạc theo tầm mắt của hắn nhìn lại, phía dưới khu rừng đang có bốn người đánh nhau với yêu thú, chính là đoàn người lúc trước đã cướp đi túi trữ vật của nàng, còn ép nàng ăn Xích Hoa Đăng.
Nàng giật mình gật đầu: "Đúng vậy, chính là bọn họ."
Lục Thương lại bình thản "Ừ" một tiếng, giơ tay về phía mấy người đó, tay hắn tái nhợt thon dài, khớp xương ngón tay rõ ràng, có vẻ mỹ lệ lại hư ảo. Sau đó, bàn tay mỹ lệ này làm một động tác nắm chặt trong hư không.
Trong rừng, mấy người Lê Kiều Kiều đột nhiên bị một cỗ uy áp cường đại vây khốn, tất cả đều không thể động đậy được. Bốn người kinh hãi không hiểu, căn bản là vô lực phản kháng, ngay cả việc xoay chuyển con mắt tìm kiếm người vây khốn bọn họ cũng không làm được.
Chợt, Kiếm Lang Thú đang triền đấu cùng bọn họ không còn hung ác như một khắc trước nữa, cụp đuôi nằm sấp trên mặt đất, ô ô kêu nhỏ, như gặp phải đại địch.
Cái chớp mắt tiếp theo, sức mạnh vây khốn bọn họ đột nhiên tăng cường, thống khổ to lớn ập tới, đến một tiếng kinh hô mà bốn người cũng không thể thốt lên được, cứ như vậy mà mất đi sinh khí trong khoảnh khắc.
Mãi đến tận khi rơi vào trong hắc ám vô tận, bọn họ cũng không biết được mình đã chết trong tay ai.
Rơi vào trong mắt A Lạc, nàng chỉ thấy trong hư không, Lục Thương đột nhiên nắm chặt tay thành quyền, mấy người bị cố định tại chỗ kia cũng giống như bị thứ vô hình nào đó lập tức bóp nát, ngay cả thi thể cũng không lưu lại, cả đám hóa thành tro tàn bay tiêu tán.
A Lạc: "..." Thật, thật hung tàn.
Nhận ra tiểu đồ đệ đang run rẩy, Lục Thương chuyển mắt nhìn lại, "Sao vậy, sợ hả?"
A Lạc thật cẩn thận liếc sư phụ một cái, Lục Thương giết chết bốn người chỉ trong phút chốc, còn là đồng môn của mình, trên mặt lại nhìn không ra một biểu tình gì, vẫn lạnh lùng vô tình như trước.
Ngược lại thì nàng cũng không sợ hãi gì, dù sao bốn người kia đối với nàng như vậy, trong lòng nàng cũng rất hận. Chỉ là trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được mà thôi... Phải biết rằng Lâm Lạc Âm chính là một tiểu tiên nữ hồn nhiên đáng yêu, tu vi quá thấp căn bản không học được bao nhiêu thuật pháp, ngay cả mấy động vật nhỏ nàng cũng chưa từng giết qua, chứ đừng nói là giết người.
"Ta, ta chưa từng thấy cảnh như này... "A Lạc lắp bắp mở miệng.
Nghe vậy, Lục Thương trầm mặc một lát, ôm nàng xuống mặt đất, nói: "Tu vi của ngươi đã tới Trúc Cơ, bây giờ sẽ phải học một ít thuật pháp, bắt đầu từ hôm nay đi."
Nói xong, hắn chỉ về phía Kiếm Lang thú vẫn dừng lại tại chỗ, nằm sấp cũng không dám nhúc nhích ở bên cạnh.
"Dùng nó để luyện tập đi."
A Lạc bối rối, liếc mắt nhìn Kiếm Lang thú đang run rẩy, lại liếc mắt nhìn sư phụ sắc mặt lãnh đạm, đột nhiên sinh ra một chút đồng tình với Kiếm Lang thú này.
Lục Thương giảng giải thuật pháp cho nàng, chính là dạy thật, học thật chứ không hề mang theo loại ý tứ nhường một chút nào.
Lúc đầu A Lạc còn xoắn xuýt trong lòng, hắn rốt cuộc là sư phụ thật, hay chỉ là con rối? Nhưng sau nửa ngày bị Lục Thương dạy dỗ, nàng nhớ không nổi vấn đề này nữa.
Lục Thương thật sự quá nghiêm khắc, nhưng bản thân A Lạc đã có tư chất không tốt rồi, nên trong học tập không thể đạt được yêu cầu của hắn.
Lần lượt thi pháp, tuy rằng sư phụ còn chưa nói gì, vẻ mặt trước sau như một không gợn sóng, bình tĩnh đạm mạc thì A Lạc lại chịu không nổi trước. Lại thi pháp thất bại một lần nữa, A Lạc chán nản cúi đầu.
"Sư phụ... có phải ta rất kém cỏi không? Tỷ tỷ ta, nàng nhất định lợi hại hơn ta rất nhiều chứ?" Nàng cúi đầu, ủ rũ nhỏ giọng nói, "Ta thật là ngu ngốc, Hồi Xuân Quyết đơn giản như vậy mà ta cũng không học được..."
Lục Thương không nói gì, không khí trở nên yên tĩnh lại.
Tâm tình A Lạc cực kỳ sa sút, không dám ngẩng đầu nhìn sư phụ, sợ nhìn thấy hắn lộ ra biểu tình 'hận rèn sắt không thành thép'.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay rộng lớn trầm lắng rơi xuống đỉnh đầu thiếu nữ, nhẹ nhàng, chậm rãi xoa đầu nàng.
A Lạc giật mình ngẩng đầu, trợn to mắt nhìn sư phụ.
Lục Thương thần sắc bất động, ung dung chậm rãi thu tay về, trầm giọng nói: "Không vội." Dừng lại một chút, nhìn sâu vào trong ánh mắt lấp lánh của tiểu đồ đệ, hắn lại chậm rãi bổ sung, "Ta sẽ chỉ điểm từng chút một cho ngươi."
Đôi mắt lấp lánh của thiếu nữ chợt càng thêm sáng ngời, tâm tình vui vẻ không khắc chế được mà biểu hiện ra, lan tràn đến khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của nàng, hai gò má trắng nõn lần nữa toát ra hai má lúm ngọt ngào kia.
"Sư phụ." Giống như đang thăm dò cái gì đó, A Lạc cúi đầu hỏi, "Sao đột nhiên ngài lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Ánh mắt Lục Thương trầm tĩnh, đem sự chờ mong trong ánh mắt nàng thu hết vào đáy mắt, chậm rãi nói: "Ngươi là đệ tử của ta."
A Lạc: "Nhưng ngài lúc trước, cũng không nhớ rõ ta là đệ tử của ngài."
"Ta nợ ngươi rất nhiều, sau này sẽ không như vậy nữa."
"Thật sự... Chỉ là nguyên nhân này thôi sao?"
Lục Thương không trả lời câu hỏi này, hắn chỉ xoay người, đi thẳng đến bên cạnh một cái cây, ngón tay khẽ động, một nhánh cây liền tự động rơi xuống.
Hai ngón tay kẹp kiếm, vẽ vài đường trong hư không, cành cây to bằng cánh tay liền biến thành một thanh kiếm gỗ.
Lục Thương cầm thanh kiếm gỗ kia trở lại trước mặt tiểu đồ đệ, ngữ khí thanh lãnh nói: "Pháp quyết khó học, vậy trước tiên đến luyện ngự kiếm đi."
A Lạc híp mắt cười không ngừng, mặc kệ vừa rồi vì sao sư phụ lại đột nhiên trầm mặc, dù sao nàng cũng coi như hắn đã trả lời rồi.
"Vâng, nhớ rõ lúc trước tỷ tỷ luyện ngự kiếm phi hành, ta rất hâm mộ, có thể bay trên trời thoạt nhìn thật thú vị nha."
Nói là nói như vậy, nhưng đợi đến lúc học, A Lạc lại bắt đầu sợ hãi.
"Sư phụ, liệu nó có đột nhiên rơi xuống không?" Nàng run rẩy đứng trên thanh kiếm gỗ đang lơ lửng, vừa thôi thúc linh lực tăng lên cao hai thước, liền có chút không dám động.
Giọng nói thanh lãnh của Lục Thương hơi trầm xuống, truyền tới từ bên cạnh: "Vi sư ở ngay bên này."
Nghe hắn nói như vậy, trái tim đang treo cao của A Lạc thoáng buông xuống, tiếp tục để phi kiếm bay lên trên, bay đến khi cao hơn cây, nàng dần nắm giữ thăng bằng, liền muốn thúc giục nó gia tốc về phía trước.
Kết quả vừa mới tăng tốc, phi kiếm đột nhiên xông về phía trước, nàng cũng không có chuẩn bị tâm lý, lập tức đứng không vững, thân thể nghiêng ngả liền rơi xuống.
Tim đập thình thịch, tiếng kinh hô trong miệng A Lạc còn chưa phát ra, cả người liền rơi vào một cái ôm rộng lớn. Thì ra là sư phụ tiếp được nàng, trong lúc hoảng hốt, A Lạc thoáng nghĩ, lồng ngực sư phụ ấm áp, rộng lớn như vậy, dường như chỉ cần được hắn ôm thì vĩnh viễn cũng không cần e ngại nguy hiểm bên ngoài.
Cùng lúc đó, nàng lại đột nhiên chú ý tới, trong y phục của Lục Thương có một mùi hương lạnh nhạt, là hương vị của không khí khi tuyết rơi vào mùa đông, trong lành hơi lạnh, hít một hơi từ chóp mũi lan tràn đến tận trong lòng.
"Đừng sợ, ta ở đây."
Dưới ánh sáng ngược, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tựa hồ cũng hòa tan trong ánh mặt trời mùa xuân ấm áp, chỉ có một đôi mắt đen kịt, thâm trầm khó đoán.
A Lạc ôm chặt eo hắn, tựa vào ngực hắn thầm nhủ: "Sư phụ, nếu đây là một giấc mộng, ta hy vọng cả đời cũng không muốn tỉnh lại.
***
Quy Nguyên Tiên Tông, trong một tòa động phủ ở Đan phong, lam y nam tử đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn bỗng mở hai mắt ra.
Hai mắt hắn trừng lớn, ánh mắt như thiểm điện, bắn thẳng về chiếc bàn phía trước, trên đó có đặt một ngọn đèn lưu ly, trên đèn được bao phủ bởi lồng đèn trong suốt, bấc đèn bên trong vẫn chưa châm lửa.
Đa số người tu tiên đều có sáu giác quan nhạy bén, trong nháy mắt vừa rồi, nam tử cảm ứng được nữ nhi thân sinh của mình đột nhiên ngã xuống, tâm thần bị chấn động mạnh mẽ liền bừng tỉnh từ trong nhập định. Cũng may đối phương vẫn chưa đuổi tận giết tuyệt, hồn phách nữ nhi vẫn còn.
"Con ta Kiều Kiều, hồn này trở về..."
Hai tay nam tử kết ấn, một trận gió mạnh xuyên qua, tim đèn lưu ly 'phốc' sáng lên một ngọn lửa màu lam to bằng móng tay.