Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Xuyên Nhanh: Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia - A Lạc

Thế giới 4: Thợ làm bánh bạch thiết hắc * x Học sinh cao trung nội liễm an tĩnh

* Bạch thiết hắc: Bề ngoài ngây thơ, dễ thương nhưng bên trong là một bụng đen tối

Đầu tháng 10, miền Bắc đã bước vào đầu mùa đông nhưng ở Lam thành, ánh nắng mặt trời vẫn chói chang như trước.

Bên trong trường cao trung Lam Thành, tám lớp cao tam* đang học tiết học chính trị, giáo viên chính trị giảng bài giống như niệm kinh, ngữ điệu không chút gợn sóng, cứ bình bình chẳng có điểm thu hút nào, phần lớn học sinh dưới lớp nếu không buồn ngủ thì ngồi trông mòn con mắt nhìn đồng hồ đợi đến thời gian tan học.

*Cao tam: lớp 12

A Lạc cũng có chút mất tập trung khi nghe giảng, cô một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô ngồi ở vị trí cửa sổ bên trong cùng, ngoài cửa sổ là sân thể dục của trường học, có thể nhìn thấy từng hàng cây tươi tốt bên đường, cây đa đứng sừng sững hơn mười năm này có tán cây rậm rạp to lớn, trên những chiếc lá xanh biếc phủ một lớp sáp, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời gay gắt.

Lam Thành là một thành phố mang tính chất khí hậu điển hình của phương Nam, mùa hè nóng, ngay cả khi đã vào mùa thu, cũng không thấy một chút mát mẻ nào.

Quạt trên đỉnh đầu ọp ẹp xoay, gió thổi xuống cũng mang theo hơi nhiệt nóng hổi, một chút khí mát thôi cũng không có.

Không biết từ cây nào phát ra tiếng ríu rít, tiếng kêu khàn khàn càng lúc càng lớn khiến cho người ta cảm thấy phiền não.

A Lạc đang nhìn đến mức xuất thần, đột nhiên khuỷu tay bị chọc nhẹ một cái, bên tai truyền đến lời thì thầm của bạn cùng bàn: "Khương Lạc, cô giáo đang nhìn cậu kìa."



Quay đầu nhìn lại, quả nhiên, người phụ nữ trung niên trên bục giảng đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén, thấy A Lạc quay đầu lại, thản nhiên nói: "Khương Lạc, em đứng lên trả lời một chút, vừa rồi tôi nói đến đâu?"

Câu hỏi bất thình lình này trong nháy mắt đánh thức học sinh trong phòng học, mọi người ai nấy đều ngồi thẳng người, nhìn A Lạc.

A Lạc trấn định đứng lên, Lý Tư Tề bên cạnh cúi đầu, ngón tay chỉ trỏ vào sách của mình.

"Sự xuất hiện và bản chất của tiền tệ......"

Đọc xong một đoạn, A Lạc ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, giáo viên chính trị gật gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Thời gian học rất nhanh qua đi, kèm theo tiếng chuông tan học du dương vang lên, giáo viên chính trị hô một tiếng 'tan học', chân trước cô vừa cầm tập bài giảng ra khỏi phòng học, chân sau đã có một nửa đám học sinh nằm sấp trên mặt bàn.

A Lạc cất sách giáo khoa chính trị, rút sách ngữ văn cho môn học tiếp theo từ chồng sách cao ngất ra.

Lý Tư Tề tiến lại gần, cảm thán nói: "Ai da, lão Lý lại gọi cậu đứng lên trả lời bài, cả ngày hôm nay cậu bị gọi lên ba lần rồi đấy, chỉ sợ đến môn tiếp theo cậu lại bị gọi lên nữa, Khương Lạc à, cậu thật thảm."

A Lạc không để ý lắm cười cười: "Tớ mới chuyển đến không lâu, các thầy cô muốn xem tiến độ học tập của tớ cũng là bình thường."

Lý Tư Tề lại lắc đầu: "Không phải do nguyên nhân này đâu."

"Hả?"

Lý Tư Tề còn chưa kịp trả lời, phía trước có một nam sinh đeo kính nho nhã đi tới, đứng ở bên bàn A Lạc ngượng ngùng hỏi: "Khương Lạc, tớ có một bài toán không biết cách làm, có thể hỏi cậu một chút không?"

"Được."

Mắt thấy bạn cùng bàn tốt tính gật đầu đáp ứng, Lý Tư Tề nhịn không được lắc đầu.

Rõ ràng là thành tích của lớp trưởng đứng đầu cả mấy lớp chọn, lấy đâu ra nhiều đề không biết làm để hỏi như vậy, bất quá chỉ là lấy cớ đến gần mà thôi.

Người bạn cùng bàn mới này vừa chuyển đến trường cao trung Lam Thành dạo gần đây, nghe nói quê gốc của cô là ở Lam Thành này, trước đây theo người nhà học ở nơi khác, chuyển trường tới đây là vì chuẩn bị thi đại học, có điều mới đến đây có một tuần, mà đã tạo nên chấn động không nhỏ trong trường học.

Khương Lạc thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người đi đường cũng phải liếc mắt nhìn.

Thiếu nữ nghiêng đầu, da thịt trắng nõn hoàn mỹ như đồ sứ thượng hạng bóng loáng nhẵn nhụi, lông mi dày đặc lại mảnh khảnh rũ xuống, chớp chớp như cánh bướm đang bay. Ngũ quan của cô tinh xảo khéo léo, tựa như được tạo hóa tỉ mỉ tạo tác nên, không có một chút tỳ vết, một đôi mắt như nước mùa thu cực kỳ sinh động, trong suốt sạch sẽ, ôn nhu như nước, lúc nhìn vào người khác luôn có loại ảo giác như được cô yêu sâu đậm vậy.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, đại danh của Khương Lạc đã truyền khắp tam trung Lam Thành, trở thành nữ thần hoa khôi được mọi người công nhận, ngay cả Lam Thành nhất trung cách vách cũng nghe thấy tiếng gió.

Trong khoảng thời gian này, không chỉ hỏi cô về các câu hỏi, các hình thức tỏ tình, vây xem giữa giờ học đếm không xuể, ngay cả giáo viên giảng dạy, cũng đặc biệt chú ý đến học sinh này.

Đang trong giai đoạn nước rút năm lớp 12, đột nhiên có một học sinh dung mạo xuất chúng như vậy, rất khó để các giáo viên không lo lắng liệu các học sinh khác có dao động tâm tư hay không.

Cũng may tuy rằng Khương Lạc có bộ dạng xinh đẹp, nhưng tính cách lại rất nhu thuận nội liễm, đã sớm nói không có ý định yêu đương thời cấp ba, lúc này mới làm cho đám nam sinh tâm trí xao động kia thoáng an phận lại.

Mặc dù vậy, loại chuyện tận dụng mọi thời cơ đi hỏi bài như lớp trưởng để kéo gần quan hệ này, vẫn có không ít người làm.

Trong mắt Lý Tư Tề, người bạn cùng bàn mới của mình đẹp thì có đẹp nhưng tính cách lại quá đơn thuần.

Cũng không biết cô lớn lên như thế nào, rõ ràng có khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng căn bản lại không hiểu rõ chính mình, giống như sống trong thế giới nhỏ của bản thân, đối với thế giới bên ngoài cũng không thèm để ý đến.

Đối mặt với nam sinh theo đuổi mình cũng chỉ uyển chuyển từ chối, còn với phương thức bắt chuyện như lớp trưởng, cô cũng không nhìn ra, mà sẽ nghiêm túc đối đãi giảng bài cho cậu ấy.

Trong lớp có không ít nữ sinh cảm thấy Khương Lạc đây đang dục cự còn nghênh, nhưng Lý Tư Tề lại hiểu rõ, tâm tư Khương Lạc thật sự rất đơn giản, không nghĩ nhiều như vậy mà thôi.

Ở chung mấy ngày nay, Lý Tư Tề đã từng bước hiểu rõ người bạn cùng bàn mới này, cũng chân chính coi cô như bạn bè.

Một ngày học kết thúc, buổi chiều tan học, cặp bạn thân mới cùng nhau rời khỏi trường.

Vốn buổi tối vẫn còn tiết tự học, nhưng hôm nay là thứ sáu, buổi chiều tan học có thể về nhà, ngày mai có một ngày để nghỉ ngơi.

Thấy thời gian còn sớm, Lý Tư Tề đề nghị: "Khương Lạc, chúng ta đến Đường Tâm ăn bánh ngọt đi?"

Đường Tâm là một cửa hàng bánh gần trường tam trung, không chỉ bán bánh ngọt, bên trong còn có trà sữa, cà phê và các loại đồ uống khác, có cả kem cùng với vài món tráng miệng này kia nữa.

Tuy rằng bánh ngọt của Đường Tâm hương vị tốt, nhưng giá cả cũng khá cao, Lam Thành là một thành phố hạng hai không quá nổi danh, điều kiện gia đình học sinh bình thường đều ở mức tầm trung, phần lớn phải tích góp tiền thật lâu mới có thể đi ăn một lần.

Gia cảnh Lý Tư Tề không tệ, là khách quen của Đường Tâm, trước kia cơ bản đều là một mình cô ấy đi, không có nhiều người đi cùng, từ khi A Lạc chuyển sang bên này, cô ấy liền có tiểu tỷ muội cùng nhau đến tiệm bánh ngọt, đây cũng là nguyên nhân hai người nhanh chóng thân quen như vậy.

A Lạc gật gật đầu, nói: "Được."

Lý Tư Tề không hề ngoài ý muốn đối với câu trả lời này của bạn cùng bàn, tính tình Khương Lạc quá tốt, mặc kệ nói cái gì, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, căn bản cô đều sẽ đáp ứng.

Hai người đi dạo dọc theo con đường trước cổng trường một đoạn, đi qua con đường tràn ngập cửa hàng văn phòng phẩm, đồ ăn vặt rồi đi lên một con đường trồng đầy cây ngô đồng, đại khái đi khoảng năm phút, liền có thể nhìn thấy một cửa hàng nhỏ không lớn lắm.

Tên cửa hàng nhỏ là "Đường Tâm", hai chữ màu đen được trưng bày đơn giản trên nền trắng, xuyên qua cánh cửa thủy tinh ngoài cửa hàng, có thể nhìn thấy những chiếc ghế màu sắc rực rỡ bên trong, cùng với giàn hoa leo xanh mát trồng dưới mái hiên.

Giàn dây leo được chăm sóc rất tốt, cành lá xum xuê, lá cây xanh biếc tràn đầy sức sống leo thẳng.

A Lạc cùng Lý Tư Tề tới đây đã hai lần, hai người quen thuộc đi vào cửa, chuông gió bằng tre treo bên cạnh cửa phát ra tiếng chuông linh động kỳ ảo.

Cửa hàng này không lớn, trong phòng chỉ có bốn năm cái bàn nhỏ, phối hợp với một quầy hàng.

Cũng may người cũng không nhiều, phần lớn người đến mua bánh ngọt đều mang về nhà ăn, nhà A Lạc và Lý Tư Tề đều ở gần trường học nên mới nhàn nhã đi dạo bên ngoài như vậy.

Trước quầy có mấy nữ sinh đang vây quanh đó chờ trà sữa, nhìn đồng phục học sinh trên người, có nhất trung, còn có cả tam trung nữa.

Lý Tư Tề không muốn đi lên chen chúc, cũng không vội về nhà, hai người liền tìm một cái ghế ngồi chờ, Lý Tư Tề cầm điện thoại di động lên mạng lướt web, A Lạc thì lấy ra một cuốn sách ngoại khóa từ trong túi sách rồi lật xem.

Thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi chẳng ai muốn lôi sách giáo khoa ra đọc cả.

Đợi hơn nửa giờ, ánh sáng bên ngoài chậm rãi ảm đạm xuống, đồng hồ cũng sắp điểm tới sáu giờ rưỡi, trong cửa hàng hầu như không có người bữa.

A Lạc đứng dậy đi về phía quầy, gọi cho mình một chén trà táo đỏ long nhãn ấm áp.

Lại cất cao giọng hỏi Lý Tư Tề: "Tư Tề, cậu muốn gọi cái gì đây?"

Lý Tư Tề nhìn điện thoại di động không chớp mắt, hoàn toàn không ý thức được thời gian trôi qua, lúc này bị gọi một tiếng mới hoàn hồn lại, nói: "A, tớ muốn một ly trà sữa trân châu, lại thêm một miếng mousse sô cô la!"

A Lạc quen thuộc nói với tiểu tỷ tỷ phía sau quầy, cũng không trở về chỗ ngồi, đứng chờ đồ trước quầy.

Đứng đợi một lúc, đột nhiên có một người đi tới, một cỗ cảm giác áp bách kỳ quái theo đó mà ập đến, A Lạc nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh mình có một người đàn ông đang đứng.

Hắn rất cao, với chiều cao 1m62 của cô, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy cằm của hắn.

Lam Thành là điển hình của một thành phố phương Nam, nam sinh nơi này phần lớn đều ôn hòa nhã nhặn, vóc dáng cũng thấp bé một chút, đây là lần đầu tiên A Lạc nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như vậy ở đây.

Đặc biệt hơn cả là khí chất trên người hắn.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sọc đen đơn giản, quần thụng, trên chân lại là một đôi giày vải đen hiếm thấy. Khuôn mặt của hắn rất ôn hòa, sợi tóc đen nhánh, mặt mày sáng sủa, đôi môi mỏng nhạt màu, ánh mắt cũng lạnh nhạt, khóe mắt đuôi lông mày một mảnh bình đạm an yên.

Nhìn hắn thật ôn hòa, bình lặng như thấy một bóng cây đứng lặng lẽ, hay một làn gió nhẹ lướt qua mặt hồ vậy.

Một thân khí chất này ở nơi thành thị coi trọng vật chất, phù phiếm xô bồ quả thực quá hút mắt người. Ngược lại, phần lớn mọi người nhìn thấy hắn, đầu tiên sẽ chú ý tới khí chất trên người, chứ không phải khuôn mặt xuất chúng của hắn.

A Lạc cũng vậy, lúc sau cô mới phát hiện ra, người này còn có một gương mặt anh tuấn, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, so với một số ngôi sao lưu lượng cũng không kém hơn chút nào.

Ánh mắt nhân viên sau quầy sáng lên, cười nói: "Ông chủ, vẫn là một tách cà phê đen sao?"

Người đàn ông gật đầu nhẹ nhàng, "Ừ" một tiếng.

Dường như nhận thấy được ánh mắt chăm chú của A Lạc, hắn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, bình tĩnh đảo qua người cô, cái nhìn mơ hồ ẩn chứa ý vị thâm trường. Thiếu nữ mặc đồng phục học sinh ngẩng đầu ngây người trong chớp mắt, liền coi như không có gì mà hồi thần quay trở về.

Rõ ràng ánh mắt của hắn bình thản như vậy nhưng A Lạc lại có loại cảm giác kỳ dị như bị người ta nhìn thấu trong nháy mắt.

Trong khoảnh khắc chạm mắt nhau, ánh mắt A Lạc kinh ngạc, thần sắc người đàn ông lại không có nửa phần phập phồng.

Gọi cà phê xong, người đàn ông cũng yên lặng đứng chờ trước quầy.

Trong lúc này, thỉnh thoảng A Lạc sẽ lặng lẽ liếc mắt nhìn anh một cái, người đàn ông lại không nhìn cô nữa, đối với tầm mắt của cô cũng coi như không có gì.

A Lạc gọi đồ ngọt trước nên tất nhiên cũng được làm trước.

Chỉ chốc lát sau bánh ngọt được mang lên, A Lạc bưng khay bánh trở lại trước bàn, Lý Tư Tề hẳn là nhìn ra nghi vấn của cô, buông điện thoại xuống nói: "Cậu đang tò mò anh ta là ai, đúng không?"
Nhấn Mở Bình Luận