Ngồi trong Đường Tâm đến khoảng thời gian như mọi ngày, Lý Tư Tề liền về nhà, A Lạc còn muốn ở chỗ này một lát nữa nên không có về luôn.
Lúc này đã khá muộn giờ, màn trời rủ xuống, bóng đêm bao phủ, khách trong cửa hàng rời đi từng người một, không bao lâu chỉ còn lại một mình A Lạc.
Chị nhân viên bán hàng đang thu dọn đồ đạc, sau khi xong việc, cô ấy cất giọng nói: "Này em gái, chị sắp tan làm rồi."
Lời này có ý nhắc nhở A Lạc để cho cô ấy về nhà, A Lạc đương nhiên có thể nghe ra, nhưng cô còn muốn nhìn Tạ Vô Niên một chút, nếu như tiếp tục ở lại, liệu có gặp được hắn hay không?
Trong đầu vừa xẹt qua ý niệm này, một loạt tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, A Lạc lập tức theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông mặc một bộ quần áo đơn giản, giẫm lên giày vải giống như lúc mới gặp, chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Mái tóc đen của hắn ướt át, nét mệt mỏi trên mặt tiêu tan, một lần nữa trở về bộ dáng yên bình tĩnh tại kia, lông mi đen rủ xuống, lộ ra một luồng hơi nước trơn bóng.
Người đàn ông đi thẳng đến quầy, nói với chị gái nhân viên bán hàng: "Em tan tầm đi, tôi đến trông cửa hàng."
A Lạc vẫn ngồi tại chỗ, trong lúc đó Tạ Vô Niên vẫn chưa nhìn cô, tựa như cô chỉ là vật vô hình, nhưng A Lạc không hiểu sao lại cảm thấy, hình như hắn lơ đãng liếc mắt nhìn mình một cái.
Lúc anh vừa vào cửa, cô cũng có cảm giác này.
Chị nhân viên cửa hàng rời đi, A Lạc làm bộ như đang cầm sách đọc, nhưng căn bản một chữ cũng không vào đầu được, cho dù vụ án kết thúc, vạch trần bộ mặt thật của hung thủ, cũng không kéo được lực chú ý của cô trở về.
Tạ Vô Niên chuyển hướng qua khu vực bếp phía sau quầy, một lát sau, hắn bưng một tách cà phê đi ra.
Mùi cà phê hơi đăng đắng tràn ngập trong không khí, trong nháy mắt A Lạc phân biệt ra được, chắc là anh ấy uống cà phê đen. Nhớ lại, thật giống như lần đầu tiên gặp vậy, anh cũng uống loại cà phê này.
A Lạc lặng lẽ ngẩng đầu, cẩn thận quan sát người đàn ông kia, hắn buông ly xuống, từ phía sau quầy lấy ra một quyển sách, đó là một quyển sách mới, tên cuốn sách đại khái vẫn có liên quan đến tội phạm, so với quyển lần trước thì hơi mỏng một chút.
Đầu ngón tay thon dài của người đàn ông mở trang sách ra, A Lạc đang nhìn chăm chú, Tạ Vô Niên lại đột nhiên ngẩng đầu.
Mặt mày hắn từ trước đến nay ôn hòa, nhìn vô hại như nước, không mang theo bất kỳ tính công kích nào, bị hắn bắt được tại chỗ như vậy, A Lạc tim đập thình thịch, rất nhanh liền trấn định lại.
Cô mạnh dạn nhìn lại anh, đôi mắt hạnh sáng ngời lại xinh đẹp không chớp mắt.
');}
Thậm chí bởi vì bị phát hiện hành động nhỏ, A Lạc ngược lại trở nên trắng trợn, công khai nhìn qua mặt hắn, từ đôi mắt đen thâm thúy đến đôi môi lạnh nhạt của người, không hề có ý ngượng ngùng.
Tạ Vô Niên đặt cuốn sách trên tay xuống, bưng ly cà phê lên, đi về phía cô.
A Lạc hơi trợn mắt, không cầm được sự kinh ngạc.
Vẻ mặt bất ngờ còn chưa thu lại, người đối diện đã đi tới trước mặt, đem ly cà phê đen đậm kia đặt trên mặt bàn.
"Đã muộn như vậy, sao còn chưa về nhà?" Giọng điệu Tạ Vô Niên nhàn nhạt.
A Lạc sững sờ, đối phương đứng trước mặt khiến cô không thể không ngẩng cổ lên nhìn hắn, ánh đèn trong phòng quá sáng, thế cho nên không thấy rõ biểu tình trên mặt anh.
Bất quá nghe ngữ khí này, chắc là anh đang quan tâm cô?
Nghĩ như vậy, A Lạc nhịn không được cong mắt, mím môi cười cười: "Nhà em ở rất gần đây, trễ một chút trở về cũng không sao."
Dừng một chút, cô ấy nói thêm, "Hơn nữa, trong nhà cũng chỉ có một mình em, quá yên tĩnh nên không muốn về nhà quá sớm."
Dứt lời, A Lạc liền cảm thấy ánh mắt người đàn ông thay đổi, trong bóng tối dưới ánh đèn, sắc mặt hắn khó lường, thật lâu sau mới nói: "Em là gia đình đơn thân, hiện tại đều không có người nhà ở bên cạnh?"
A Lạc chớp chớp mắt, gật đầu: "Đúng vậy a, sao anh lại biết vậy?"
Tạ Vô Niên không trả lời, mà lại bưng tách cà phê kia trở lại quầy, trước khi đi có bỏ lại một câu "Khi nào trở về thì nói với tôi một tiếng", liền ngồi ở chỗ đó bắt đầu đọc sách.
A Lạc thật sự tò mò, cô và anh tổng cộng đã nói chuyện ba lần, lần đầu tiên là đến cửa hàng đặt hàng, lần thứ hai là Tạ Vô Niên cho cô mượn ô, lần thứ ba là cô trả ô rồi đối phương đưa cô về nhà.
Dù là lần nào, A Lạc cũng không kể gia cảnh nhà mình cho hắn, vậy hắn biết được chuyện này từ đâu đây?
Nhưng bất kể cô có suy nghĩ thế nào, vẫn không thể nghĩ ra câu trả lời.
Tạ Vô Niên hẳn là định chờ A Lạc rời đi rồi mới đóng cửa, A Lạc cũng không tiện ở lại quá lâu, luôn có loại cảm giác chiếm cứ thời gian nghỉ ngơi của người ta. Đối phương rõ ràng không phản ứng với cô, A Lạc nhìn trộm một hồi, lại ngượng ngùng nếu tiến lên làm phiền người ta thật, cô là người tình cảm nội liễm, loại chuyện thổ lộ theo đuổi người khác này thật sự không làm được, cho nên cho dù giờ phút này tim có đập nhanh hơn nữa, cũng chỉ giả vờ cúi đầu đọc sách mà thôi.
Trong cửa hàng ánh đèn sáng ngời, không khí yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng lật sách rất nhỏ.
Tâm hoảng ý loạn đọc xong một câu chuyện, sắc trời cũng đã tối sầm lại, đèn đường ven đường lần lượt sáng lên, giống như từng ngọn nến, thắp sáng màn đêm đen kịt.
Dạ dày bắt đầu truyền đến cảm giác đói bụng, rốt cục A Lạc đứng dậy, cất gọn cuốn sách, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ - về nhà.
Người đàn ông bên kia dừng động tác lại, anh ngước mắt nhìn về phía cô, khép lại quyển sách trong tay, từ phía sau quầy quay ra nói: "Tôi đưa em về."
Bước chân A Lạc thoáng chốc dừng lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn qua.
"Anh Tạ, bây giờ vẫn chưa quá muộn, anh không cần đưa em về đâu."
Quả thực thời gian còn sớm, quá lắm thì cũng chỉ đến bảy giờ tối là cùng, trên đường còn có không ít người qua lại.
Người đàn ông im lặng trong nháy mắt, vẫn nói: "Để tôi tiễn em."
A Lạc suy nghĩ một chút, nếu anh ấy kiên trì muốn đưa cô về, cô cần gì phải từ chối? Như vậy còn có thể gia tăng cơ hội tiếp xúc giữa hai người.
Nghĩ đến đây, khóe mắt cô cong xuống, cười nói: "Dạ được, cảm ơn anh."
Giống như tối hôm đó, hai người dọc theo cùng một con đường đi đến tiểu khu nơi A Lạc ở, A Lạc không nói nhiều, Tạ Vô Niên cũng ít nói, giữa hai người chỉ có trầm mặc vô tận.
Rất nhanh con đường ngắn ngủi này đã kết thúc, trong lòng A Lạc có chút buồn bã, mặc dù không nói chuyện gì cả, chỉ nhìn hắn, cô cũng nguyện ý cùng hắn tiếp tục như vậy.
Điều đáng tiếc chính là, mỗi con đường đều có kết thúc, A Lạc đứng lại, nói với Tạ Vô Niên: "Cảm ơn anh đã đưa em về nhà."
Tạ Vô Niên rũ mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tối nào em cũng về nhà một mình sao?"
A Lạc trả lời thành thật: "Vâng, trong nhà không có ai mà. Nhưng ở đây rất gần trường học, an ninh chung cư cũng không tệ..."
Câu này còn chưa nói xong, Tạ Vô Niên liền ngắt lời cô: "Sau này tan học thì đến Đường Tâm trước, tôi đưa em về nhà."
A Lạc trợn tròn mắt, không thể tin nhìn hắn.
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, trên trán là lớp tóc mái mỏng, mắt hạnh trợn tròn, đôi môi đỏ khẽ mở, vừa ngoan vừa đáng yêu.
Có lẽ là bị lời nói vừa rồi của anh dọa sợ rồi, trừng mắt kỳ quái nhìn anh. Tạ Vô Niên cũng biết trong lời này có nghĩa khác, xưa nay hắn đều duy trì khoảng cách với những nữ sinh này, duy chỉ với cô là phá lệ hết lần này đến lần khác.
Tạ Vô Niên thầm than, thấp giọng giải thích: "Một cô gái nhỏ như em sống một mình quá nguy hiểm."
Nếu cô ấy không đồng ý, hoặc cảm thấy sợ hãi về ý tốt đột ngột của mình, vậy sau này hắn chỉ có thể ngụy trang thật tốt rồi cứ lặng lẽ đưa cô về.
Bất luận là xuất phát từ việc bồi thường cho quá khứ, hay là tình cảm ký thác của người xưa, sau khi anh biết được hoàn cảnh gia đình của cô, cũng không thể thờ ơ đối mặt với cô được.
Ý niệm này vừa hiện lên, trong gió liền truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của thiếu nữ: "Anh Tạ, anh thật là một người tốt. Vậy sau này, mỗi tối em đều sẽ đến tìm anh, anh sẽ ở đó sao?"
Mí mắt nhấc lên, Tạ Vô Niên nhìn thấy nụ cười nở rộ như hoa lê của người thiếu nữ, hai tròng mắt cô sáng lấp lánh, ngửa mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong.
"Sẽ ở đó." Người đàn ông khẽ nhếch mi, nhẹ giọng trả lời.
Y như lời Tạ Vô Niên nói, mỗi ngày sau buổi tối tự học A Lạc đều đến Đường Tâm trước, rồi ngồi ở đây làm bài tập một hồi, sau đó được Tạ Vô Niên đưa về nhà. Mỗi lần đên, anh đều ở đó, cố ý chờ cô đến.
Quan hệ của hai người không thể tránh khỏi tiếp xúc, bọn họ trao đổi phương thức liên lạc, tuy rằng rất ít khi nói chuyện phiếm, nhưng cuối cùng cũng không xa lạ như trước nữa.
Có điều chuyện này, chỉ có hai đương sự A Lạc và Tạ Vô Niên hiểu rõ còn những người khác thì không hề biết chút nào.
Ngay cả người bạn cùng bàn Lý Tư Tề, A Lạc cũng không nói cho cô ấy biết. Tâm sự thiếu nữ, luôn giấu sâu, không muốn để người khác nhìn trộm.
Chỉ là thỉnh thoảng, A Lạc mang bánh ngọt cho Lý Tư Tề, cô ấy sẽ cảm thán vì sao cô luôn gặp được ông chủ Tạ, còn mình thì chẳng gặp bao giờ?
Kỳ thi giữa kỳ của tam trung đúng hạn mà tới, sau kỳ thi này, trường cho nghỉ hai ngày, Lý Tư Tề cao hứng, rủ A Lạc cùng đến khu vui chơi giải trí mới mở ở Lam Thành.
Hai người vẫn đến Đường Tâm ngồi như thường lệ, tụ tập cùng nhau xem quảng cáo tuyên truyền của khu vui chơi.
A Lạc cũng có chút chờ mong, cô chuyển tới Lam Thành lâu như vậy rồi nhưng lại chưa từng ra ngoài chơi, bây giờ có cơ hội ra ngoài trải nghiệm, tất nhiên sẽ không đồng ý không chút do dự nào.
Khu giải trí ở vùng ngoại ô phía tây của thành phố, có chút xa xôi, nhưng thông qua đánh giá của những người đã đến, có rất nhiều chỗ thú vị, điểm đánh giá trên trang web không hề thấp.
Lý Tư Tề đặt xong hai vé, hẹn gặp A Lạc vào ngày mai, hai người liền tách ra.
Chị nhân viên bán hàng mang cho A Lạc một ly trà sữa, cười nói: "Nào, chị mời em uống."
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần đến A Lạc đều ở lại trong cửa hàng đến khuya, hơn nữa Tạ Vô Niên cũng sẽ xuất hiện vào buổi tối, để cho chị nhân viên tan tầm sớm hơn, khiến cho chị ấy sinh ra hiểu lầm, cho rằng ông chủ Tạ đang yêu đương với A Lạc.
Mỗi lần cô vào cửa hàng, chị ấy sẽ tặng cô một ly trà sữa hoặc một chiếc bánh ngọt nhỏ, thái độ nghiễm nhiên coi A Lạc là bà chủ.
Đối với việc này, A Lạc không có giải thích, cứ để cho cái hiểu mỹ lệ này tiếp tục đi.
Tối hôm đó, lúc Tạ Vô Niên đưa A Lạc về nhà, A Lạc nói với Tạ Vô Niên chuyện tuần này muốn ra ngoài chơi, thái độ đối phương bình thản, chỉ nói một tiếng tốt. Quan hệ hiện tại của hai người rất kỳ quái, nói thân quên thì cũng không tính là quá thân quen, ngoại trừ chuyện đưa đón về nhà ra, không còn trao đổi gì sâu hơn.
Nếu nói là không quá quen thì hành vi thân mật như đưa đón này, bình thường chỉ thuộc về người nhà thôi nên giải thích như thế nào?
A Lạc xoắn xuýt một hồi, đáng tiếc rối rắm cũng chỉ vô dụng. Cô luôn cảm thấy Tạ Vô Niên có lẽ đã sớm nhìn ra tâm tư của cô, nhưng anh đối với cô không có loại suy nghĩ này, cho nên mới chỉ đưa cô về nhà, một khi A Lạc muốn nói một chuyện gì đó khác, anh liền giữ im lặng, để đề tài chết đi trong yên tĩnh.
Trước khi nói lời tạm biệt, A Lạc không thể không hỏi: "Ông chủ Tạ, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?" Nếu anh ta thật sự hảo tâm như vậy, vì sao chỉ đưa có một mình cô thôi, còn đối với những cô gái khác thì không có sắc mặt gì?
Trong bóng đêm mờ nhạt, ánh mắt người đàn ông trầm tĩnh, bình tĩnh nhìn cô, chậm rãi nói: "Bạn rất giống em gái tôi."
"Vậy em gái anh đâu?"
"Không còn nữa." Trong gió đêm lạnh lẽo, giọng nói của người đàn ông khàn khàn, phảng phất như cọ vào lòng người.