Một trận địa chấn kịch liệt đánh úp tới, mặt đất dưới chân nứt ra từng khe từng khe.
Một cánh cửa đá đỏ tím hiện ra, cửa dần mở, lộ ra một cái thông đạo.
Thông đạo vừa mở liền có không ít tu sĩ nhịn không được vọt vào, hai sườn thông đạo lập tức bắn ra độc tiễn, sàn dưới thông đạo cũng sụt xuống, lộ ra một dòng độc thủy ùng ục ùng ục phiếm xanh, một tu sĩ Kim Đan vô ý rơi xuống độc thủy bên trong thông đạo, lập tức hóa thành một bộ xương khô.
Diệp Cẩm Văn cau mày than thở: “Độc tính thật khủng khiếp!”
“Ừm, hẳn là hủ độc trong Thập Tuyệt Độc, mà đã bị pha loãng, cho dù đã bị pha loãng, độc tính cũng vẫn còn phi thường bá đạo.” Diệp Phàm nói.
“Thập Tuyệt Độc quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Chúng ta cũng vào thôi.” Diệp Phàm nói.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Được.”
Diệp Cẩm Văn một đầu đâm thẳng vào trong thông đạo, kiếm khí quanh mình kích động lên, độc tiễn trong thông đạo còn chưa tới gần đã bị kiếm khí quanh người Diệp Cẩm Văn cắt thành mảnh vụn.
Diệp Phàm triệu hồi ra Sinh Linh Chi Diễm, mang theo Bạch Vân Hi tiến vào trong thông đạo.
Thiên Hỏa bao phủ quanh hai người, mũi tên vừa tới gần liền bị Thiên Hỏa đốt thành tro bụi.
Lâm Mộng Kỳ chậm hơn đám người Diệp Cẩm Văn một bước, vừa vặn đi theo sau Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.
Nhìn ngọn lửa thanh lam trên người Diệp Phàm, Lâm Mộng Kỳ không khỏi dâng lên một tia kinh nghi.
Đi qua một thông đạo thật dài, ba người Diệp Cẩm Văn tiến vào trong bí cảnh.
Sau khi vào trong bí cảnh, Diệp Phàm liền thu hồi ngọn lửa lại.
“Nhị ca, đây là dị hỏa của ngươi sao?” Diệp Cẩm Văn hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thật lợi hại!” Diệp Cẩm Văn cảm thán.
“Hừ, lợi hại cũng phải trả giá đắt, cái tên này lớn được như bây giờ ăn không biết bao nhiêu mồi lửa, bao nhiêu linh thạch.” Diệp Phàm rầu rĩ nói.
Đầu Hành Tây ngồi ngay ngắn trên đầu Diệp Phàm, nói: “Ta không chê ngươi là phế tài tạp linh căn, ngươi ngược lại còn đi ghét bỏ ta, thật sự là không biết đạo lý ngày nay!”
Diệp Phàm không vui: “Ngươi nói ai là phế tài đấy?”
Đầu Hành Tây khẽ hừ một tiếng, nói: “Vừa rồi có một nha đầu đi sau ngươi, ta thấy nàng rất dễ ngửi, để ta ăn nàng thế nào?”
Diệp Phàm khó hiểu hỏi: “Có một nha đầu, nha đầu nào?”
“Lúc trước, chính là người lúc trước từng tới chào hỏi ngươi đó.” Đầu Hành Tây lắc lắc người nói.
Bạch Vân Hi thầm căng thẳng, thử hỏi: “Lâm Mộng Kỳ?”
Gia gia Lâm Mộng Kỳ là đan sư Thiên cấp, tuy rằng đan thuật của nàng kém xa gia gia nàng, nhưng cũng không tệ lắm, nếu vừa rồi Lâm Mộng Kỳ đi theo sau bọn họ, cũng không biết nàng có nhận ra cái gì không.
“A! Hình như chính là nàng.” Đầu Hành Tây thèm nhỏ dãi liếm liếm môi, “Lúc trước gặp mặt không có phát hiện ra nàng ngon miệng như vậy.”
“Chúng ta nhanh đi thôi.” Bạch Vân Hi giục.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Đúng vậy! Đi nhanh thôi, chúng ta phải nhanh chóng tìm được vị trí lăng mộ, chỗ đó mới có nhiều thứ tốt.”
Diệp Phàm gật đầu: “Nói không sai.”
Đầu Hành Tây thấy không có ai để ý tới nó, không khỏi cảm thấy buồn bực.
……
Thời điểm Lâm Mộng Kỳ tiến vào trong bí cảnh đã không còn thấy đám người Diệp Cẩm Văn đâu.
Lâm Ngọc Hằng thấy Lâm Mộng Kỳ không quá tập trung, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
Lâm Mộng Kỳ lắc đầu: “Không có gì.”
Lâm Mộng Kỳ cũng là đan sư, vừa nãy đi phía sau Diệp Phàm, Lâm Mộng Kỳ nhạy bén cảm giác được mồi lửa trong thân thể mình kinh sợ bất an, Lâm Mộng Kỳ khế ước với một ngọn lửa lam băng, là của yêu thú Nguyên Anh ngã xuống để lại, tuy rằng không thể so với dị hỏa, nhưng cũng cực kỳ bất phàm.
Mồi lửa kinh sợ làm Lâm Mộng Kỳ không khỏi tò mò về lai lịch ngọn lửa trên tay Diệp Phàm, có thể làm ngọn lửa của nàng kinh sợ như vậy, tám chín phần mười là dị hỏa.
Dị hỏa là vật mà tất cả đan sư đều muốn có, đồn đãi nói, dị hỏa có thể đề cao xác suất luyện đan thành công.
Lâm Mộng Kỳ thầm nghĩ: Trình độ luyện đan của Phạn Dạ vừa tuôn ra, gia gia liền không quá cao hứng, bại bởi người của Đan Cốc không tính là gì, Đan Cốc xưa nay vẫn luôn là đan đạo chính thống trên Nam Đại Lục, lúc trước Đan Cốc còn từng ra một vị đan sư Thánh cấp, là thánh địa đan đạo danh xứng với thực.
Nhưng bại bởi Phạn Dạ liền không nói được, Phạn Dạ lai lịch không rõ, tu vi chỉ có Kim Đan, luyện đan thuật lại kinh thiên động địa.
Phạn Dạ trước sau luyện chế ra đan dược Thiên cấp trung kỳ cùng đan dược Thiên cấp cực phẩm, các môn phái ban đầu kiêng dè Bích Vân Tông hiện tại lại đều biểu đạt ý muốn kết giao.
Đan sư Thiên cấp muốn thăng tiến trình độ luyện đan, biện pháp có hiệu quả nhất chính là luyện chế nhiều đan dược, nhưng dược liệu Thiên cấp từ đâu tới, chỉ có thể đi tìm các tu sĩ cao cấp, nhưng các tu sĩ cao cấp nào có ngốc, dưới tình huống phí đan sư ra tay không chênh lệch bao nhiêu, tự nhiên là muốn tìm tới đan sư nào xác suất thành công cao hơn, Phạn Dạ chính là đan tu cao sản, sự tồn tại của hắn đối với gia gia mà nói là uy hiếp không nhỏ.
……
Tiến vào bí cảnh không lâu, Diệp Phàm liền nhìn thấy một mảnh rừng rậm um tươi xanh tốt.
“Tu sĩ Hóa Thần kia tìm một nơi không tệ!” Diệp Phàm nói.
Bí cảnh rộng lớn vượt quá tưởng tượng, “Vị Hóa Thần này chiếm rất nhiều diện tích đất a!” Diệp Phàm mờ mịt nói.
“Đế vương nhân gian sau khi chết lăng mộ còn phải xây khí thế rộng lớn, càng đừng nói tới tu sĩ Hóa Thần.” Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm gật đầu: “Nói vậy cũng phải.”
Bạch Vân Hi: “……”
“Ta hình như vừa nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.” Diệp Phàm ngừng lại nói.
“Hình như là từ phía đông truyền đến.” Bạch Vân Hi nói.
Mấy người nhanh chóng chạy tới nơi xảy ra chuyện.
Trước mặt, một mảnh hồ rộng lớn, giữa mặt nước mọc lên một cái cây ăn quả, trên cây treo lủng lẳng mấy trái cây, trái cây nhìn qua trong suốt, thỉnh thoảng lóe chút ánh huỳnh quang.
Diệp Phàm nhìn hồ nước, nói: “Bên dưới có thứ gì đó, lúc nãy hẳn là có người muốn hái trái cây, kết quả bị cái thứ dưới hồ kéo đi.”
Bạch Vân Hi nhìn cây ăn quả giữa ao, hỏi: “Đó là trái cây gì?”
Diệp Phàm không thèm để ý nói: “À, là Mộng Diễn Quả, không có tác dụng gì, chính là dùng để tăng trưởng linh hồn lực.”
Bạch Vân Hi gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Diệp Cẩm Văn nghe thấy lời bình của Diệp Phàm, thiếu chút nữa đã nhịn không được nhào qua đánh, nhị ca thật đúng là người no không hiểu nỗi khổ của kẻ đói mà!
Nhị ca trời sinh thần hồn, Mộng Diễn Quả đối với nhị ca mà nói đúng là không có tác dụng gì, nhị tẩu là đạo lữ của nhị ca, thời điểm song tu liền được thần hồn của nhị ca tẩm bổ, Mộng Diễn Quả đối với nhị tẩu cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Nhưng đối với người khác thì khác, tu sĩ muốn Hóa Thần một điểm không thể thiếu chính là linh hồn phải đạt tới trình độ viên mãn, từ thượng cổ tới nay rất nhiều người dừng lại ở Nguyên Anh không thể tới Hóa Thần cũng chỉ là bởi vì linh hồn lực không đủ, linh hồn cường hãn tự nhiên sẽ có được rất nhiều chỗ tốt.
Diệp Phàm nghĩ nghĩ, lại nói: “Đối ta và ngươi mà nói không có tác dụng gì, nhưng lại có chút tác dụng với người khác.”
Diệp Cẩm Văn trợn trắng mắt, đợi mãi mới thấy lời bình của nhị ca đúng trọng tâm một chút.
“Nhị ca, ngươi lui ra sau đi, để ta tới xem bên trong hồ này rốt cuộc có thứ gì.”
Diệp Phàm nghe vậy lui về sau một bước, Diệp Cẩm Văn một kiếm đánh lên mặt hồ, một đầu Tử Giao hiện ra, đầu Tử Giao mọc long giác, mắt sâu không đáy, nhìn qua uy mãnh dị thường, trên người ẩn ẩn tản ra long uy.
Tử Giao vừa ra liền rống lên với mấy người một tiếng.
Bạch Vân Hi bỗng nhiên nghĩ ra, lăng mộ này là thuộc về một vị tu giả Hóa Thần, tu giả Hóa Thần kia sinh thời nuôi một đầu giao tộc Nguyên Anh làm thú sủng, hiện tại tu giả Hóa Thần qua đời nhiều năm, thực lực của đầu thú sủng này không biết đã tới cảnh giới nào rồi.
Bạch Vân Hi vừa định gọi Diệp Cẩm Văn dừng tay, cùng Diệp Phàm bỏ chạy lấy người, Diệp Cẩm Văn đã xông lên đánh nhau với Tử Giao.
Bạch Vân Hi không khỏi đầu đầy hắc tuyến, Bạch Vân Hi biết Diệp Khải Hiền ở tu chân giới có một danh hiệu là “ôn thần”, thích khiêu chiến tu giả thành danh khắp các nơi, đối với mấy tu giả Nguyên Anh đó mà nói, Diệp Khải Hiền coi như hậu bối, đánh thắng không sáng rọi, đánh thua lại tổn hại mặt mũi, ở bên ngoài, các tu sĩ Nguyên Anh nếu gặp được Diệp Khải Hiền phần nhiều đều sẽ chủ động tránh đi.
Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Diệp Khải Hiền hiếu chiến, Diệp Cẩm Văn cũng không nhường một tấc.
Diệp Phàm thấy Diệp Cẩm Văn cùng Tử Giao đánh nhau không chiếm được thượng phong, ần cần tới hỗ trợ, Diệp Cẩm Văn cùng Diệp Phàm tuy rằng lợi hại, Tử Giao lại cũng không dễ chọc, hai bên đánh một hồi không khí liền cứng lại.
Bạch Vân Hi cau mày, giương giọng nói: “Những chỗ khác hẳn là vẫn còn nhiều thứ tốt, đừng ở lại nơi này quá lâu.”
Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Tử Giao giống như đang kiêng kị cái gì, không có điên cuồng ra tay, Diệp Cẩm Văn cũng không dùng hết toàn lực, hai bên ngược lại càng giống như là đang giao thủ hơn. Bạch Vân Hi cảm thấy Diệp Cẩm Văn cùng Diệp Phàm không phải là đối thủ của Tử Giao, nhưng Tử Giao muốn xử lý hai người cũng không có dễ dàng.
Diệp Cẩm Văn cùng Diệp Phàm ngừng tay, Tử Giao sớm mở linh trí, tự nhiên có thể nghe hiểu lời Bạch Vân Hi nói, cũng không có tiếp tục tấn công, chỉ đề phòng nhìn Diệp Cẩm Văn cùng Diệp Phàm.
Diệp Cẩm Văn nhìn mấy viên Mộng Diễm Quả trên cây, tiếc nuối nói: “Nếu có thể đưa trái cây này cho phụ thân, hắn nhất định sẽ rất cao hứng, mà thôi, bỏ đi.”
Thuật điều khiển con rối của Diệp Hồng Thành rất xuất sác, linh hồn lực càng cường hãn liền có thể điều khiển càng nhiều con rối hơn, so với tu giả cùng giai, linh hồn lực của Diệp Hồng Thành đã rất mạnh, nhưng muốn điều khiển con rối Thiên cấp thì vẫn kém một chút.
Diệp Cẩm Văn cau mày, thầm nghĩ: Tử Giao khó đối phó, hơn nữa, trong bí cảnh này còn có người của Thần Phong Tông, hắn phải bảo hộ nhị ca an toàn, nếu nhị ca xảy ra chuyện gì, vậy phiền toái lớn.
Diệp Phàm dừng tay, nhìn trái cây, suy nghĩ một hồi, lấy ra một bình đan dược, quơ quơ với Tử Giao, rồi lại chỉ trái cây.
Tử Giao khó xử một chút, hái xuống một viên trái cây, Diệp Phàm lắc đầu, Tử Giao lại hái xuống một viên trái cây, Diệp Phàm lần thứ hai lắc đầu, Tử Giao quyết tâm, hái xuống tiếp hai viên trái cây, Diệp Phàm nhìn một viên Mộng Diễm Quả còn lại, khá là khó xử.
Bạch Vân Hi đẩy Diệp Phàm một cái, nói: “Mọi chuyện để lại một đường, sau này còn gặp mặt.”
Tổng cộng chỉ có năm viên trái cây, lấy bốn viên xem như không tệ lắm, cũng không thể nào một viên cũng không để lại cho Tử Giao.
Diệp Phàm gật đầu, ném đan dược cho Tử Giao, Tử Giao ném bốn viên Mộng Diễm Quả cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm thu hồi linh quả, giao lưu với Tử Giao hai câu, Tử Giao không hứng thú hừ hừ hai tiếng.
Diệp Phàm mang theo Mộng Diễn Quả rời đi, Tử Giao cũng chìm xuống mặt nước.
Diệp Cẩm Văn nhìn một màn này, không khỏi tâm sinh khâm phục.
“Đi thôi.” Diệp Phàm nói.
Đám người Diệp Cẩm Văn nhanh chóng rời đi.
Sau khi ba người rời khỏi, đoàn người Quý Lương Xuyên xuất hiện bên hồ nước, Quý Lương Xuyên nhìn một viên Mộng Diễm Quả còn lại cuối cùng trên cây, cắn chặt răng, nói: “Đi thôi.”
Quý Lương Xuyên cũng rất muốn Mộng Diễn Quả, nhưng Mộng Diễn Quả chỉ còn lại một viên, nếu muốn, nhất định sẽ kinh động Tử Giao bên dưới, cái giá phải trả quá lớn, thu hoạch lại quá nhỏ, thấy thế nào cũng không có lời.
Lúc trước, Diệp Cẩm Văn cùng Tử Giao đánh nhau, Quý Lương Xuyên từ xa quan vọng, Quý Lương Xuyên vốn dĩ còn đang dự định nhặt của hời, lại không biết vì sao Diệp Cẩm Văn cùng Tử Giao đánh một hồi liền thồi, hai bên tựa hồ còn đạt thành hiệp nghị gì đó.
“Thật kỳ quái, Diệp tiểu tam trước nay hiếu chiến, không ngờ lần này còn chưa đánh ra thắng bại đã đi rồi.” Quý Lương Xuyên hoang mang nói.
Giang Lăng Tuyết nhàn nhạt đáp: “Hắn đại khái là đang cố kỵ cái gì đi.”
Giang Lăng Tuyết thầm nghĩ: Diệp Cẩm Văn tuy rằng hiếu thắng, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, bên trong mộ cổ này, Bích Vân Tông chỉ có mình hắn là cao thủ Nguyên Anh, nếu hắn xảy ra chuyện, tự nhiên không thể bảo toàn tính mạng cho đan sư kia, cân nhắc nặng nhẹ, tự nhiên sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
“Phạn Dạ đó thật sự là có thủ đoạn!” Quý Lương Xuyên chua lòm nói.
“Không ngờ rằng đan sư chẳng những có thể thu mua người, còn có thể thu mua yêu.”
Giang Lăng Tuyết thầm nghĩ: Không có vị đan sư Thiên cấp này, Bích Vân Tông chính là hổ không răng, nhưng có đan sư Thiên cấp như vậy ở sau chống đỡ, Bích Vân Tông chính là hổ mọc cánh, không thể không phòng!