Sau khi uống say, Diệp Phàm dày vò rất lâu mới chịu ngủ, một lần ngủ này chính là thắng tới ba ngày ba đêm sau mới tỉnh lại.
Diệp Phàm mở bừng mắt, cảm nhận được một cỗ linh lực dư thừa đang lưu chuyển trong kinh mạch.
Diệp Phàm gãi đầu ngồi dậy, “Ta hình như đã ngủ rất lâu!”
Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Đúng vậy! Nhị ca đã ngủ ba ngày rồi!”
Diệp Phàm vuốt cằm: “Men rượu hắc tửu có hơi lớn, người ủ nó khẳng định đã dùng không ít thứ tốt.”
Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Đó là đương nhiên.” Không dùng đồ tốt dám bán đắt như vậy sao?
Diệp Phàm vận chuyển linh khí một vòng, phát hiện linh lực trong thân thể dâng lên không ít, “Rượu này không tệ, rất bổ, Cẩm Văn, ngươi đi Mộ Dạ Sâm Lâm xem lão bà kia có còn ở đó không, mua cho ta mấy bình rượu.”
Diệp Cẩm Văn: “……” Tửu lượng của nhị ca vốn kém lại thích uống rượu như vậy thật là…… “Nhị ca, hiện tại cục diện rối loạn, chuyện rượu chè để sau rồi nói.”
Diệp Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này của Diệp Cẩm Văn cũng có đạo lý, chỉ có thể tiếc nuốt gạt chuyện mua rượu sang một bên, “Ngươi nói không sai, hiện tại ta có chuyện càng quan trọng hơn phải làm, thu dọn cho ta một phòng luyện khí, ta muốn phòng lớn một chút, vị trí hẻo lánh một chút.”
“Phòng luyện khí của ta có thể cho nhị ca mượn dùng, vừa vặn phù hợp với yêu cầu của ngươi.” Diệp Cẩm Văn nói.
Diệp Phàm nghe vậy cao hứng: “Vậy thì không thể tốt hơn.”
“Nhị ca, nghe nói ngươi có một con rối Thiên cấp?” Diệp Cẩm Văn hỏi.
Diệp Phàm rầu rĩ gật đầu: “Ừm, có một con, nhưng xảy ra vấn đề không nhỏ, phải tu bổ một chút.”
Diệp Cẩm Văn kích động: “Có thể cho ta xem không?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đương nhiên rồi, đi thôi.”
……
Diệp Phàm cùng Diệp Cẩm Văn vừa xuất hiện ở Luyện Khí Đường liền dẫn tới một chúng tu sĩ của Luyện Khí Đường tới vây xem.
Hình tượng của Diệp Phàm ở trong lòng chúng đệ tử Đan Đường đã có thể so với Đan Thánh, các tu sĩ ở Luyện Khí Đường tuy rằng không sùng bái Diệp Phàm như các đệ tử ở Đan Đường, nhưng cũng không dám khinh thường.
“Sao nhị thái tử lại tới chỗ chúng ta.”
Diệp Phàm vừa tới Luyện Khí Đường, các tu sĩ liền sôi nổi nghị luận.
“Nghe nói là vì chữa trị pháp khí.” Một tu sĩ tin tức linh thông nói.
“Phải không? Nghe nói nhị thái tử có một cái gương rất lợi hại, là một trong ba kiện chí bảo của Dung Thiên Cung, nhị thái tử muốn tu sửa nó sao?”
“Nhị thái tử thật lợi hại! Chí bảo của Dung Thiên Cung cũng có thể lấy tới tay.”
“Hình như không phải Dung Thiên Kính, ta nghe nói Dung Thiên Kính ở trong tay đạo lữ của nhị thái tử, mà không phải ở trong tay nhị thái tử.”
“Nhị thái tử thật hào phóng! Pháp khí trân quý như vậy cũng có thể đưa cho đạo lữ.”
“Cái này thì có gì, lúc trước đại thiếu tông chủ đón dâu, nhị thái tử không phải là tặng mười viên đan dược Thiên cấp đó sao? Nhị thái tử ngay cả đạo lữ của đại ca còn hào phóng như thế, đối với đạo lữ của chính mình tự nhiên là phải càng thêm hào phóng.”
“Nói cũng phải! Lúc trước ta còn kỳ quái, đại thiếu tông chủ thành hôn, nhị thái tử tích cực như thế làm gì, thì ra đều là người một nhà, người một nhà mà, tự nhiên là nước phù sa không chảy ruộng ngoài!” Thời gian mà Diệp Khải Hiền cùng Hứa Minh Dương kết thành đạo lữ kia, trong tông môn nổi lên vô số lời đồn đãi, theo thân phận của Diệp Phàm bại lộ, hết thảy đều có lời giải thích.
“Có thể làm đạo lữ của nhị thái tử cũng thật có phúc khí.”
“Kỳ thật Dung Thiên Kính cũng không tính là gì, ta nghe nói nhị thái tử có một con rối Thiên cấp, một con dấu rất lợi hại, hình như còn có một pháp khí càng lợi hại hơn, là một tòa tháp, nhị thái tử chính là dùng tòa tháp kia giết chết Thất Đầu Xà.”
“Tháp gì có thể lợi hại hơn cả con rối Thiên cấp?”
“Ai biết được!”
……
Diệp Phàm đi vào phòng luyện khí, thả con rối Thiên cấp ra.
Diệp Cẩm Văn nhìn con rối, sợ hãi than một tiếng.
Diệp Phàm không vui nhìn Diệp Cẩm Văn một cái: “Kêu la cái gì, đã là người làm lão tổ rồi còn đại kinh tiểu quái như vậy!”
Diệp Cẩm Văn: “……” Ai bảo hắn chưa hiểu việc đời đâu! Nhị ca thật xa xỉ, một con rối cư nhiên dùng toàn Minh Thiết làm, đây có thể là con rối Thiên cấp sao? Đây căn bản chính là một tòa quặng tinh thạch di động mới đúng!
“Nhị ca, ngươi dùng nhiều Minh Thiết như vậy làm con rối có phải là hơi lãng phí không?”
Diệp Phàm nhìn Diệp Cẩm Văn một cái, phất phất tay, một đống Minh Thiết liền nện trên mặt đất.
“Số lượng Minh Thiết Tinh Kim tương đối ít, mà Minh Thiết thì vẫn đủ, ta mang về rất nhiều.” Diệp Phàm tùy ý nói.
Diệp Cẩm Văn: “……” Nhị ca thật giàu có! Nhiều tài liệu tốt như vậy, phụ thân nhìn thấy nhất định cũng phải đỏ mắt, đáng tiếc, hiện tại phụ thân không có ở trong tông môn.
“Nhị ca, có thể chia cho ta một ít không?” Diệp Cẩm Văn nóng bỏng hỏi.
Diệp Phàm rất có phong độ vẫy vẫy tay: “Muốn thì tùy tiện lấy một ít đi, dù sao cũng đều là hàng rẻ tiền.”
Diệp Cẩm Văn: “……” Hàng rẻ tiền định nghĩa như thế sao?
Diệp Cẩm Văn vốn đang muốn hỗ trợ, mà vừa nhìn thấy Diệp Phàm tế ra Thiên Hỏa, tức khắc liền đánh trống lui quân, dùng Thiên Hỏa rèn luyện pháp khí, phẩm chất pháp khí nhất định sẽ được tăng lên một ít, hơn nữa tự hình thành đặc điểm riêng.
Diệp Cẩm Văn tò mò nhìn con rối: “Nhị ca, con rối này do ngươi luyện chế sao?”
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Tốn của ta không ít thời gian.”
Diệp Cẩm Văn hồ nghi: “Nguyên đan bên trong con rối này hình như khá kỳ quái.”
Diệp Phàm gật đầu: “Ngươi rất có ánh mắt! Là nguyên anh của ma thú.”
Diệp Cẩm Văn kinh ngạc: “Ma thú sao! Ta đã nói mà, hơi thở của nó rất kỳ quái, thì ra là thế.”
“Nhị ca, con rối của ngươi làm sao lại nát thành thế này?” Diệp Cẩm Văn hỏi.
Diệp Phàm nhìn Diệp Cẩm Văn một cái: “Làm chuyện lớn mà, tự nhiên là phải có hi sinh, lúc đó ta tự bạo con rối này để ngăn cản hành động của Thất Đầu Xà.”
Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Lại nói tiếp, nhị ca thật lợi hại, cho dù ta đã thăng cấp Nguyên Anh cũng chưa chắc đã phải là đối thủ của Thất Đầu Xà.” Diệp Cẩm Văn nói.
Diệp Phàm nhìn Diệp Cẩm Văn một cái, thở dài, hậm hực nói: “Lợi hại cái gì! Đều là dùng linh thạch đập ra, một trận kia đánh quá thiệt thòi.” Nhưng cũng không tính là quá thiệt, trải qua một trận chiến sinh tử, tâm cảnh cùng linh lực của hắn đều có chút đột phá.
Diệp Cẩm Văn: “……” Nhị ca cư nhiên biết khiêm tốn rồi, thật sự là không phù hợp với phong cách của nhị ca!
“Nhị ca, ta có thể hỗ trợ cái gì không?” Diệp Cẩm Văn hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Có thì cũng có.”
Diệp Cẩm Văn hưng phấn: “Cái gì?”
Diệp Phàm lấy ra một tờ đơn liệt kê mấy trăm loại tài liệu, nói: “Giúp ta thu thập mấy thứ này.”
“Được, nhị ca, ngươi muốn mấy thứ này làm gì?” Diệp Cẩm Văn hỏi.
Diệp Phàm lấy ra một con dấu, nói: “Huyền Long Ấn của ta bị nọc độc ô nhiễm, cần phải ngâm rửa chữa trị một chút.”
Diệp Cẩm Văn nhìn Huyền Long Ấn, thả ra linh hồn lực thử một chút.
Linh hồn lực của Diệp Cẩm Văn vừa tiếp xúc với Huyền Long Ấn liền cảm nhận được long hồn mênh mông cuồn cuộn, “Nhị ca, thứ này không tồi! Ngươi có thật nhiều bảo bối!”
Diệp Phàm vuốt cằm, suy tư nhìn Huyền Long Ấn, Huyền Long Ấn bị Diệp Phàm nhặt được trên địa cầu, Diệp Phàm phát hiện, Huyền Long Ấn còn phức tạp hơn xa những gì hắn tưởng tượng.
Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm một cái, cảm thán nói: “Đây là đồ tốt, nhưng rơi vào trong tay nhị ca ngươi, bị đạp hư.”
Diệp Cẩm Văn nhìn Ngao Tiểu No, hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
“Tiền bối bên trong nói cho ta, ca ngươi không phải thứ gì tốt, lấy hắn đập rắn thối, còn không biết tiến bổ cho hắn.” Ngao Tiểu No nói.
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Ngao Tiểu No: “Làm sao ngươi biết? Ngươi biết sao không nói sớm?”
Ngao Tiểu No liếm liếm móng vuốt: “Ta cũng dạo gần đây mới liên hệ được, hơn nữa, ta vẫn muốn thăm dò cái tên này, xem là vị tiền bối tốt nào, hay là vị tiền bối kém nào”
“Linh hồn bên trong Huyền Long Ấn chịu để ý tới ngươi?” Diệp Phàm sớm đã cảm giác được bên trong Huyền Long Ấn có linh hồn, hắn cũng từng thử liên hệ, nhưng đối phương tựa hồ không để ý tới hắn.
Ngao Tiểu No gật đầu: “Chịu a!”
“Thời điểm ta liên hệ nó không có động tĩnh gì mà!” Diệp Phàm nghi hoặc nói.
Ngao Tiểu No tràn đầy cao ngạo: “Long tộc cao ngạo sao có thể để ý tới đám dê hai chân các ngươi, cũng chỉ có mình ta thiện tâm, mới nguyện để ý ngươi.” Ngao Tiểu No là Thao Thiết, cũng xem như một nhánh của Long tộc, xét về tổ tông chính là từ cùng một mạch.
Diệp Phàm: “……” Cao ngạo, cao ngạo thì có cái tác dụng quỷ gì, cao ngạo hơn nữa cuối cùng cũng đều thành quỷ!
“Tiến bổ? Tiến bổ thế nào?” Diệp Cẩm Văn hỏi.
“Lấy thú hồn bổ đi.” Ngao Tiểu No nói.
Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Thú hồn sao, cái này phiền toái.”
Diệp Cẩm Văn híp mắt, nói: “Thời kỳ bình thường đúng là phiến toái, nhưng thời gian này không phiền toái, hải tộc cùng nhân tộc đại chiến, sẽ có hồn sư chuyên môn ở chiến trường thu thập linh hồn của hải thú đã chết đi, ngưng thành hồn châu, có thể dùng tích phân để đổi.”
Ngao Tiểu No hai mắt tỏa sáng: “Nhá, có chuyện tốt như vậy sao! Ba ly đổ, nhanh đi đổi một ít đi.” Ngao Tiểu No thầm nghĩ: Hồn châu nó cũng có thể dùng, hẳn là sẽ cọ được một ít.
Diệp Phàm không vui nói: “Ngươi nói ai ba ly đổ đấy……”
Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm: “Đương nhiên là ngươi rồi, thực tế, ngươi một ly liền đổ, ta nói ba ly đổ đã là cho ngươi đủ mặt mũi.”
Diệp Phàm rầu rĩ mắng, “Thứ ăn cây táo rào cây sung!”
Diệp Phàm lấy thẻ tích phân của mình đưa cho Diệp Cẩm Văn: “Ngươi cầm lấy, xem có thể đổi được bao nhiêu hồn châu thì đổi hết đi.”
Diệp Cẩm Văn gật đầu: “Được.”
……
Diệp Phàm trở lại Thúy Vân Phong, gặp Diệp Khải Hiền.
“Đại ca, ngươi đã tới rồi?”
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Đúng vậy, ta sắp phải ra ngoài một chuyến, tới tìm ngươi cáo từ.”
Diệp Phàm hoang mang nhìn Diệp Khải Hiền: “Lại phải đi, Thiên Hải Thành xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Khải Hiền lắc đầu: “Thiên Hải Thành rất ổn định, không có chuyện gì, là nơi khác tìm ta đi chi viện.”
“Đại ca, ngươi không phải có ngày nghỉ sao?”
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Có thì có, nhưng liên minh thiếu nhân thủ, nói có thể thể cung cấp thêm khen thưởng cho ta, chỉ cần ta chịu ra tay.”
Diệp Phàm gật đầu: “Có khen thưởng thì được rồi! Nhưng đại ca, ngươi như vậy có phải quá vất vả không?”
Diệp Khải Hiền lắc đầu: “Không sao, cơ hội có thể có một lượng lớn đối thủ để luyện tập không phải khi nào cũng có, ở thời kỳ bình thường ta muốn tìm tu sĩ luyện tập đều không có ai, mọi người còn luôn mắng ta là kẻ điên, nhưng ta tác chiến với hải thú liền không còn ai nói như vậy.”
Diệp Phàm: “……” Đại ca cuồng chiến đấu, tình huống như hiện tại vừa vặn thích hợp cho đại ca phát huy.
“Vậy đại ca đi đường cẩn thận.” Diệp Phàm nói.
Diệp Khải Hiền gật đầu: “Ta biết rồi.”