Những bàn ghế hư hại được Trương Thiết Sơn đồng loạt tu sửa, tô chén bị bể cũng đã mua mới, hôm sau Lý Hà Hoa một lần nữa khai trương.
Sự tình ngày đó rất nhiều người thấy, trong đó có rất nhiều người trên trấn nhận ra mấy tên côn đồ kia, cho nên đại bộ phận khách nhân đều biết đây là cố ý, cũng không phải chủ quán nấu ăn có vấn đề.
Trong lòng mọi người chỉ đồng tình với Lý Hà Hoa, dù sao mấy tên lưu manh kia thường xuyên khi dễ người buôn bán bên đường, đa số mọi người đều chỉ có thể trốn tránh. Không ít khách cũ thấy Lý Hà Hoa khai trương sôi nổi tiến lên thăm hỏi, trong lời nói ít nhiều có ý trấn an, từ ngữ kêu Lý Hà Hoa không cần để ý làm trong lòng Lý Hà Hoa cảm thấy ấm áp.
Nàng vốn còn lo lắng bởi vì sự việc lần này làm các khách nhân đối với món nàng làm sinh ra nghi ngờ, ảnh hưởng đến việc buôn bán, không nghĩ tới sự việc ngoài dự kiến, buôn bán so với trước đây không kém không nói, mà còn tốt hơn vài phần.
Lý Hà Hoa nhìn Trương Thiết Sơn đang giúp nàng làm việc, trong lòng nghĩ cũng có thể là do Trương Thiết Sơn. Ngày đó một mình Trương Thiết Sơn đánh ngã cả đám côn đồ kia, mọi người đều nhìn thấy, hiện tại thấy Trương Thiết Sơn ở đây, các khách nhân cũng sẽ cảm thấy yên tâm, không sợ lại xuất hiện sự tình đập quán lần nữa làm bị thương đến mình, cho nên mọi người mới dám đến. Hơn nữa quán nàng còn có thêm một bảo tiêu mới, chính là Hắc Tử, mọi người càng không sợ.
Buổi sáng lúc đưa Thư Lâm đi học nàng cũng mang theo Hắc Tử, Thư Lâm đặc biệt thích Hắc Tử, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã túm lấy lông Hắc Tử, tay nhỏ xoa xoa. Tối hôm qua nhóc con thậm chí cùng Hắc Tử chơi đến lúc ngủ.
Tuy rằng một người một chó đều không nói lời nào, nhưng lúc ở chung rất hài hòa.
Sáng nay lúc vào học quán tiểu hài tử còn lưu luyến, trong mắt biểu đạt ý tứ muốn đem Hắc Tử vào học quán, cuối cùng nàng phải ngàn dỗ vạn dỗ mới thuyết phục được hắn.
Lý Hà Hoa nghĩ trong nhà không có ai, để một mình Hắc Tử ở nhà nó sẽ cô đơn nên đem nó ra quán, sợ nó dọa khách nhân nên kêu nó ngoan ngoãn ngồi bên chân nàng, thoạt nhìn không có lực sát thương, các khách nhân nhìn thấy chỉ tò mò một chút, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Cứ như vậy trong quán nhất thời bận rộn cực kỳ, buôn bán tốt đến mức hai mẹ con Ngô gia cách đó không xa nhìn hận đến ngứa răng.
Ngô Mai Tử tức giận đến dậm dậm chân: "Nương, nàng lại khai trương rồi kìa, buôn bán một chút cũng không kém. Thiết Sơn ca còn tự mình đi hỗ trợ nàng nữa."
Ngô Phương thị cũng tức giận bất bình, bà ta vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy bộ dáng thảm hại của tiện nhân kia vì buôn bán ế ẩm, không nghĩ tới đối với nàng một chút ảnh hưởng cũng không có, báo hại bà ta còn cao hứng một hồi.
Nguyên bản Ngô Phương thị còn đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào mới có thể xử lý Lý Hà Hoa một chút, kết quả còn chưa nghĩ ra biện pháp thì đã có người trước một bước thay bà ta xử lý nàng ta, cũng không biết côn đồ từ đầu tới đi tìm nữ nhân kia gây phiền toái.
Lúc hai mẫu nữ trông thấy bàn ghế bị đập, nữ nhân kia thiếu chút nữa bị đánh, trong lòng miễn bàn cao hứng cỡ nào, vốn đang hy vọng mấy người kia có thể hảo hảo giáo huấn cho Lý Hà Hoa một trận, để nàng từ nay về sau không dám buôn bán tại đây nữa.
Tốt nhất là mặt mày xám xịt rời đi mới tốt, nhưng ai nghĩ đến sự tình đang tốt đẹp thế nhưng Trương Thiết Sơn lại xuất hiện, mấy tên côn đồ kia ngược lại bị đánh cho bỏ chạy. Thật là tức chết người mà.