Ngô Phương thị ở trong lòng mắng Lý Hà Hoa một hồi, trực tiếp nói với Trương Thiết Sơn: "Ta nói Thiết Sơn này, hiện tại ngươi một mình là không được, dù sao cũng phải cưới một người vợ. Ngươi cùng Mai Tử của chúng ta cũng như thanh mai trúc mã hiểu tận gốc rễ. Mai tử chúng ta ôn nhu hiền huệ lại biết săn sóc, ngươi nếu cưới Mai Tử nhà chúng ta tuyệt không có hại. Ngươi xem chỉ cần hiện tại ngươi cưới Mai Tử nhà chúng ta là có thể tìm được một người biết nóng biết lạnh bên cạnh, lại có thể miễn phiền toái cho Lý Hà Hoa, chẳng phải là một hòn đá trúng mấy con chim sao? Ngươi cảm thấy thế nào?"
Ngô Mai Tử ngượng ngùng liếc Trương Thiết Sơn một cái, đỏ mặt cúi đầu, lại ngượng ngùng nhìn, e thẹn chờ Trương Thiết Sơn đáp lại.
Chỉ là nàng ta cúi đầu nên không nhìn thấy băng hàn trong mắt Trương Thiết Sơn đã muốn đông chết người.
Vốn Trương Thiết Sơn nể tình người cùng thôn nên rất kiên nhẫn ứng phó rồi, nhưng mà lúc này tức giận trong lòng hắn ngăn không được, một chút hắn cũng không muốn cùng người Ngô gia khách khí nữa, trực tiếp đanh mặt nói: "Thẩm, ta đã cự tuyệt rất nhiều lần rồi, ta không có khả năng sẽ cưới Ngô Mai Tử, các ngươi nói như thế nào cũng không thể. Còn việc bồi thường tiền thì càng không thể, các ngươi có bản lĩnh thì đến quan phủ cáo trạng chúng ta đi, hiện tại các ngươi có thể đi rồi, nếu không đi thì chớ trách ta không khách khí tiễn khách."
"Ngươi! Sao ngươi có thể nói như vậy."
Ngô Phương thị thấy Trương Thiết Sơn nói chuyện không lưu tình như vậy, tức giận chỉ tay vào hắn run rẩy.
Hai nhi tử Ngô gia nghe Trương Thiết Sơn không lưu tình nói Mai Tử nhà bọn họ như vậy, sắc mặt cũng rất khó coi.
Sắc mặt khó coi nhất là Ngô Mai Tử, nàng ta không nghĩ tới Trương Thiết Sơn sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy không cho nàng ta mặt mũi, sắc mặt lập tức trắng bệch, vành mắt nhanh chóng đỏ tên, đáng thương nhìn Trương Thiết Sơn, làm như không thể tin được Trương Thiết Sơn sẽ đối với nàng ta như vậy.
Lý Hà Hoa ở một bên nhìn thấy cũng cạn lời, nàng cảm thấy hai mẹ con Ngô gia cũng là cực phẩm, cùng một toại người với nguyên chủ, người như vậy mạch suy nghĩ đều khiến người khác khó hiểu. Bất quá nếu Trương Thiết Sơn ra tay thay nàng, vậy thì nàng chỉ đứng xem, lúc này không nói thêm gì nữa, tin tưởng Trương Thiết Sơn có thể giải quyết tốt.
Biện pháp giải quyết của Trương Thiết Sơn chính là kêu một tiếng Hắc Tử, Hắc Tử tập tức "gâu" một tiếng từ phía sau chạy tới, lùi về phía sau một chút, tùy thời chuẩn bị nhào lên cắn xé, đôi mắt nhìn chằm chằm người Ngô gia, trong cổ họng phát ra từng trận gầm gừ, cực kỳ dọa người, ngay cả Lý Hà Hoa cũng hoảng sợ. Nàng cũng không biết Hắc Tử còn có thể hung dữ như vậy.
Người Ngô gia càng bị Hắc Tử dọa sợ tới mức lui về sau hai bước, mặt mũi trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Thương Thiết Sơn, ngươi ...... ngươi muốn Làm gì?"
Ngô Đại Trụ chịu đựng sợ hãi đứng trước mặt những người khác chất vấn.
Thần sắc Trương Thiết Sơn nặng nề: "Ta lặp lại lần nữa, nếu các ngươi vẫn không đi ta sẽ để cho Hắc Tử tiễn các ngươi, các ngươi tự mình lựa chọn đi."
Hắc Tử phối hợp hướng về phía người Ngô gia sủa lớn, làm người Ngô gia sợ tới mức chân run rẩy.
Ngô Đại Trụ cố nén sợ nói: "Ngươi ..... ngươi ..... ngươi lại đối xử với chúng ta như vậy. Thiết Sơn, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên với nhau đó."
Trương Thiết Sơn một chút cũng không dao động, chỉ kêu một tiếng: "Hắc Tử!"
Hắc Tử như nhận được mệnh lệnh, bỗng nhiên nhào về phía trước, thân hình nháy mắt mở ra mang theo khí thế sắc bén lao thẳng tới chỗ người Ngô gia.
"A...!" Người Ngô gia sợ tới mức thét chói tai, xoay người chạy ra ngoài cửa, Hắc Tử đuổi theo phía sau nhưng trước sau bảo trì một chút khoảng cách.
Đến khi đám người chạy ra ngõ nhỏ, Trương Thiết Sơn mới hô to một tiếng "Hắc Tử", chỉ lát sau Hắc Tử đã trở lại.