Một câu này Làm trái tim Trương Thiết Sơn như bị hẫng đi một nhịp, sắc mặt cũng trầm xuống, bàn tay ở trong áo cũng gắt gao nắm lại. Hắn nhìn Lý Hà Hoa, sau một lúc lâu mới tận lực làm mình vững vàng nói ra lời muốn nói "Nàng .... nàng thật sự có người trong lòng rồi?"
Lý Hà Hoa không dám đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, nhìn tay mình làm bộ tự nhiên mà nói: "Đúng vậy, ta có người mình yêu thích cho nên không thể tiếp nhận ngươi, về sau người đừng tới nữa."
Khi nàng vừa nói hết lời, người đối diện sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Lý Hà Hoa nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Trương Thiết Sơn mím môi không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn ra cái gì.
Lý Hà Hoa vội vàng dời mắt đi nói: "Ngươi về đi, ta còn bận việc."
Trương Thiết Sơn không động nhìn Lý Hà Hoa nói: "Ta không tin lời nàng nói, nàng cũng không có người nào nàng thích cả."
Lâu như vậy, nàng ngoại trừ buôn bán thì là ở cùng Thư Lâm, căn bản không tiếp xúc cùng với nam nhân khác. Cho nên hắn không tin nàng nói thật, có lẽ nàng chỉ cố tình tìm cớ cự tuyệt hắn thôi.
Thấy Trương Thiết Sơn không tin, Lý Hà Hoa âm thầm nhíu mày cường điệu nói: "Ta thật sự có người yêu thích, ta lừa người làm gì."
Trương Thiết Sơn lại bám riết không bỏ: "Vậy người nàng thích là ai? Nàng không nói được ta coi như nàng cố ý gạt ta."
Lý Hà Hoa có chút gấp, người nam nhân này làm sao mà khó đối phó vậy? Người bình thường nếu gặp tình huống này không phải sẽ tức giận bỏ đi sao, sao hắn lại như muốn đập nồi dìm thuyền mà hỏi đến cùng vậy.
Mấu chốt là nàng thật sự lừa hắn nha, nàng làm sao biết nam nhân nàng thích là ai, phải kiếm đâu ra được cái tên để qua mặt hắn bây giờ!?
Lý Hà Hoa đành phải nói: "Trương Thiết Sơn, ta thích ai là việc riêng của ta, vì sao phải nói với ngươi?"
Trương Thiết Sơn mím môi, kiên trì đáp: "Nhưng ta không tin, trừ phi nàng nói ra."
Lý Hà Hoa: "!!!"
Thấy bộ dạng Trương Thiết Sơn, hôm nay nếu không nói với hắn là ai, hắn nhất định không tin lời nàng nói, vậy đối thoại hôm nay là uổng công rồi.
Xem ra muốn cho hắn tin tưởng mà từ bỏ cần phải nói ra một cái tên.
Nhưng mà nói ai đây, nam nhân ở nơi này nàng biết trên cơ bản đều là khách nhân tới sạp ăn cơm, cũng không thể nói tên khách nhân được?
Cái này căn bản không đáng tin, dù sao nàng cùng khách nhân cũng không có tiếp xúc gì, Trương Thiết Sơn vừa nhìn là đã rõ.
Muốn nói ra đối tượng mình thích cần phải tìm người đáng tin chút, còn phải thường xuyên tiếp xúc, hơn nữa có thể làm Trương Thiết Sơn không hoài nghi được.
Đi đâu tìm được người này đây?
Trong đầu Lý Hà Hoa nhanh chóng nghĩ qua một lượt những người nàng biết, kết quả phát hiện người duy nhất có thể lừa gạt chỉ có một người: Cố phu tử. Nàng vì Thư Lâm mà thường xuyên cùng Cố phu tử tiếp xúc, hai người rất quen thuộc, hơn nữa Cố phu tử cũng đủ ưu tú, loại người này thật sự có thể làm người khác thích, nói nàng thích Cố phu tử, vậy Trương Thiết Sơn nhất định không nghi ngờ gì.
Nhưng mà như vậy hình như không tốt lắm, cảm giác như rất khinh nhờn Cố phu tử, hắn là lão sư của nhi tử nàng, hiện tại lấy hắn làm lá chắn không tốt lắm nhỉ?
Vạn nhất không cẩn thận truyền tới tai Cố phu tử, đến lúc đó sẽ xấu hổ chết mất.
Vậy có nên lấy Cố phu tử ra lừa Trương Thiết Sơn không?
Đại não của Lý Hà Hoa ở trong đầu không ngừng giao chiến một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định lấy Cố phu tử ra làm lá chắn.