Lý Hà Hoa vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt trắng bệch của Trương Thiết Sơn: "Trương Thiết Sơn, rốt cuộc ngươi có thể nghe ta nói chuyện không? Nếu bây giờ ta nói chỉ cần ngươi tỉnh tại ta sẽ đáp ứng ngươi, ngươi có thể lập tức tỉnh lại không?"
Đáng tiếc là nam nhân này không tỉnh lại, xem ra là không nghe được lời nàng nói.
Lý Hà Hoa vô lực thở dài một hơi, dưới ánh nến nhìn chăm chú vào nam nhân trên giường, cuối cùng không biết ngủ mất từ lúc nào, cho đến khi cảm giác được tay mình bị nhẹ nhàng vuốt ve, từng chút từng chút một làm nàng không thể không từ trong giấc ngủ mở mắt ra. Lọt vào tầm mắt nàng là bàn tay trắng nõn của mình giờ này đang được bao bọc bởi một bàn tay ngăm đen thô ráp to lớn, bàn tay này đang nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng.
Trong nháy mắt Lý Hà Hoa ngây ngốc, giây tiếp theo đột nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn tên giường.
Lúc này Thương Thiết Sơn đang mở mắt, nhìn nàng cười khẽ.
"Cao Cao à..." Nam nhân trên giường nhẹ giọng gọi.
Lúc này Lý Hà Hoa không để ý Trương Thiết Sơn gọi nàng là gì, nàng chỉ biết Turương Thiết Sơn đã tỉnh. Hắn tỉnh rồi!
Thanh âm Lý Hà Hoa run rẩy nói: "Trơng Thiết Sơn, ngươi tỉnh rồi sao?"
Trương Thiết Sơn suy yếu cười, mặc dù vẫn tái nhợt vô lực nhưng ở trong mắt Lý Hà Hoa lại kích động nhân tâm.
"Trương Thiết Sơn, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh, sao rồi, bây giờ còn cảm thấy khó chịu không? Có cảm giác đỡ hơn chút nào không?"
Khóe miệng Trương Thiết Sơn ý cười càng sâu, tuy rằng không có sức lực nhưng vẫn hơi hơi lắc đầu, khàn giọng nói: "Đừng lo lắng, ta không việc gì."
Bị thương nặng như vậy sao có thể không có việc gì? Nhưng bồ tát phù hộ, người cuối cùng cũng đã tỉnh, lúc này Lý Hà Hoa mới nhớ tới phải gọi người, vội vàng hướng ra ngoài cửa kêu: "Trương Thiết Sơn tỉnh rồi!"
Sau khi kêu xong, bên ngoài đột nhiên ùa vào một đống người, Trương Lâm thị, Trương Thanh Sơn, La Nhị, còn có một đại phu ở đây. Nhiều người như vậy toàn bộ vây ở mép giường, lập tức đẩy Lý Hà Hoa ra, Lý Hà Hoa cũng không để ý, chỉ cần người tỉnh là tốt rồi.
Trương Lâm thị khóc lóc nói: "Thiết Sơn à, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, hù chết nương rồi ngươi có biết không? Nếu ngươi có chuyện gì nương cũng không sống được nữa."
Trương Thiết Sơn tuy rằng không thấy được Lý Hà Hoa có chút thất vọng, nhưng lúc này quan trọng nhất chính là trấn an người nhà, liền mỉm cười nói: "Nương, ta đã tỉnh rồi, không sao, người đừng khóc." Trương Thanh Sơn cũng đỏ mắt, nhưng lí trí hơn so với Trương Lâm thị.
Hắn nói: "Nương, trước hết người để đại phu xem cho đại ca đã."
Lúc này Trương Lâm thị mới phản ứng lại, vội nói: "Đúng đúng đúng, nhanh để đại phu nhìn xem, đại phu đại phu, người mau xem nhi tử của ta xem hắn sao rồi? Còn có vấn đề gì không?"
Đại phu sờ sờ râu, đi lên phía trước ngồi xuống, đặt tay lên cổ tay Trương Thiết Sơn, nhắm mắt chẩn bệnh.
Tất cả người xung quanh đều khẩn trương nhìn hắn, chờ hắn lên tiếng.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, cuối cùng đại phu cũng buông lỏng tay ra, mở mắt nói: "Tỉnh lại là tốt rồi, hiện tại tính mạng đã không còn nguy hiểm, sau này chỉ cần dưỡng tốt thương thế, chậm rãi điều trị, thân thể sẽ khôi phục."
Người một nhà nghe thấy những lời này tất cả đều kích động, liên tục nói tốt, Trương Lâm thị cao hứng mà vành mắt lại đỏ.
Lý Hà Hoa nghe thấy lời này cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi thật sâu, chỉ muốn nói cảm tạ bồ tát phù hộ.
Thư Lâm cũng vào lúc Lý Hà Hoa mở miệng gọi đã tỉnh, thấy phụ thân nhóc đã tỉnh, đôi mắt lần nữa sáng lên, thân hình nhỏ cẩn thận bò qua, nhẹ nhàng ôm cổ Trương Thiết Sơn, ở trên mặt hắn thân mật cọ cọ.
Trương Thiết Sơn mỉm cười, nghiêng nghiêng mặt hôn tên má Thư Lâm một cái, an ủi nhi tử.
Đại phu thấy không sao liền kê phương thuốc trị thương, sau đó dặn dò nấu thuốc đổi dược và một ít việc cần lưu ý, rồi được La Nhị tiễn đi.