Từ lúc nữ nhân kia dọn đi, trong nhà trước nay không có mùi thơm như vậy, không biết hôm nay lại làm cái gì.
Trương Thanh Sơn không khỏi nhớ tới món bánh chấm tương tối qua, quả thật ăn ngon đến nỗi hận không thể nuốt đầu lưỡi, trước giờ hắn chưa từng được ăn qua bánh bột ngô ngon như vậy, ăn đến bụng no căng còn chưa đã thèm, buổi tối lúc nằm ngủ còn mơ thấy, đến bây giờ cũng còn thèm.
Thức ăn sáng hôm nay hình như cũng rất thơm, rất muốn ăn....
La Nhị cũng ngửi được mùi hương mê người, tức khắc kinh ngạc: "Thơm quá à, nàng ta đang làm gì vậy?"
Trương Thanh Sơn lắc đầu, chưa kịp nói đã bước nhanh vào nhà chính, vừa lúc thấy Lý Hà Hoa bưng cháo cùng bánh chẻo áp chảo từ phòng bếp ra, thấy bọn họ, Lý Hà Hoa cười cười nói: "Trong bếp đã làm xong cơm sáng, các ngươi mau đi ăn đi."
Nói xong liền bưng đồ vào phòng Trương Thiết Sơn.
Trương Thanh Sơn gấp không chờ nổi liền vào phòng bếp, vừa đi vừa nói với La Nhị: "La Nhị ca, ngươi chưa ăn sáng phải không? Nhanh lên cùng ta đến phòng bếp ăn món ngon, đảm bảo ngươi ăn xong liền đi không nổi."
La Nhị nhìn bộ dáng Trương Thanh Sơn gấp không chờ nổi, cũng theo sau vào phòng bếp, tức khắc một mùi hương nồng đậm xông vào mũi, trên bệ bếp có cháo thịt nạc cùng bánh chẻo áp chảo nóng hổi tản ra mùi hương mê người, giống như là đang hướng bọn họ vẫy tay.
Trương Thanh Sơn không nói hai lời cầm hai cái chén, nhanh nhẹn múc hai chén cháo, đưa một chén cho La Nhị rồi vùi đầu ăn.
Nuốt một ngụm cháo thịt nạc thơm mềm xuống bụng, La Nhị cả kinh trùng lớn hai mắt, cháo trong miệng mỹ vị vượt qua tưởng tượng của hắn, quả thật ăn quá ngon, không giống như một chén cháo đơn giản, nhưng đây là một chén cháo bình thường thôi sao lại có thể thơm như vậy?
La Nhị lại gắp một miếng bánh chẻo áp chảo đưa vào miệng, sau đó liền dừng không được nữa, một cái tiếp một cái, miệng không ngừng lại, nếu không phải bận tâm còn có người chưa ăn, hai người thật sự có thể đem một nồi cháo to cùng một nồi bánh áp chảo ăn hết luôn.
La Nhị dùng hết toàn bộ tự chủ của mình mới dừng đũa lại được, nhịn không được hồi tưởng dư vị còn lại, chép chép miệng.
Đây là món Lý Hà Hoa làm? Trù nghệ của nữ nhân kia giỏi như vậy sao? "Thanh Sơn, tẩu tẩu của đệ ..... trù nghệ của
Lý Hà Hoa giỏi vậy sao?" La Nhị nhịn không được hỏi.
Trương Thanh Sơn liếm liếm môi, tuy rằng không muốn khen nữ nhân kia, nhưng không thể nói lời trái lương tâm: "Ừ, nữ nhân đó nấu món gì cũng đặc biệt ngon, hiện tại còn đang mở một quầy bán thức ăn ở trấn trên, nghe nói buôn bán rất tốt."
Mở quầy buôn bán đã đủ khϊếp sợ, không nghĩ tới trù nghệ nàng có thể tốt đến mức này, trước đây hắn chỉ cảm thấy nữ nhân này không tốt một chút nào, xem ra là hắn còn chưa đủ hiểu rõ nàng. Hiện tại nữ nhân này thật sự một chút cũng không giống với Lý Hà Hoa mà hắn biết, thay đổi cũng quá lớn, chẳng lẽ sau khi bị Trương Thiết Sơn hưu tự thức tỉnh nên tốt lên?
Nếu là như bây giờ, Thiết Sơn thích nàng cũng chẳng có gì lạ, đối với hành vi mạo hiểm đi đánh hổ kiếm tiền giúp nàng mua tửu lâu của hắn, hắn miễn cưỡng có thể lý giải như vậy. Haizz, hiện tại huynh đệ đào tim đào phổi cho nữ nhân này, hy vọng hắn sẽ không phải công dã tràng giỏ tre múc nước.
Trong phòng Lý Hà Hoa để hai phụ tử dựa vào nhau, nàng ngồi bên mép giường, một tay bưng chén, một tay dùng muỗng múc cháo, trước tiên đút cho Thư Lâm một muỗng, chờ tiểu hài tử há mồm ăn xong, lại múc thêm một muỗng đưa đến bên miệng Trương Thiết Sơn. Trương Thiết Sơn thỏa mãn cười, cùng nhi tử ngoan ngoãn há miệng ăn.
Vốn dĩ Lý Hà Hoa để Trương Thiết Sơn tự ăn, nhưng tên này lớn như vậy mà không biết e lệ, nói là tay đau không cầm được chén muốn được đút.