Thư Lâm có chút mờ mịt nhìn về phía Lý Hà Hoa cùng Trương Thiết Sơn.
Ý cười trên khóe miệng của Lý Hà Hoa cùng Trương Thiết Sơn đột nhiên biến mất, cả hai liếc nhìn nhau một cái.
Thư Lâm lớn như vậy rồi mà chưa từng nói chuyện, vốn dĩ Lý Hà Hoa tưởng tiểu hài tử không muốn mở miệng, sau mới biết được tiểu hài tử căn bản chưa học nói chuyện, ở tuổi mà những hài tử khác học nói chuyện cũng không ai dạy hắn nói, dần dần hắn phong bế chính mình nên cũng không học nói chuyện nữa, bản thân hắn cũng không muốn mở miệng, hắn đối với nói chuyện chưa từng có khát vọng.
Đây là lần đầu tiên, Thư Lâm chủ động muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên nhớ tới mình không biết nói.
Hắn nói không nên tời.
Lý Hà Hoa nhìn đến tâm cũng tan nát, hốc mắt không khỏi đỏ lên, trước kia nàng vẫn luôn không miễn cưỡng tiểu hài tử, chính là muốn chờ sau khi tình trạng tiểu hài tử tốt lên thì dạy hắn, không nghĩ ngày này tại tới nhanh như vậy, chính hắn chủ động muốn nói chuyện rồi.
Trương Thiết Sơn thấy thế đem cơm trong tay nàng để sang một bên, tận lực tránh động chạm đến miệng vết thương mình, nhẹ nhàng ôm Lý Hà Hoa cùng Thư Lâm vào trong lòng.
Hắn vỗ vỗ vai Lý Hà Hoa nói: "Đừng khổ sở, hiện tại Thư Lâm không phải rất tốt sao, nàng xem đứa nhỏ còn muốn học ta khen nàng nữa, hắn muốn nói chuyện có phải không? Hắn nhỏ như vậy, bây giờ chúng ta dạy hắn một tần nữa, rất nhanh hắn sẽ biết."
Lý Hà Hoa dụi dụi mắt "ừm" một tiếng: "Vậy Trương Thiết Sơn, từ giờ trở đi chúng ta sẽ dạy hắn nói chuyện, Thư Lâm thông minh như vậy rất nhanh sẽ học được."
Trương Thiết Sơn bảo đảm: "Đương nhiên, nhi tử của ta thông minh như vậy, lập tức là có thể học được."
Lý Hà Hoa được hắn an ủi, chua xót vừa rồi không còn nữa, chỉ còn tin tưởng.
Không sao, từ bây giờ sẽ bắt đầu dạy, Thư Lâm nhất định có thể học được, hắn chỉ là so với hài tử khác nói chuyện muộn mấy năm mà thôi. Lý Hà Hoa từ trong lòng Trương Thiết Sơn rời khỏi, lần nữa bưng bát cơm lên: "Này, nhanh lên ăn cơm, cơm nước xong chúng ta sẽ dạy hắn nói chuyện."
Thấy nàng đã bình tĩnh lại, Trương Thiết Sơn gợi lên khóe miệng, sờ sờ mặt nàng: "Được, cơm nước xong sẽ dạy, lúc nàng bận ta sẽ dạy." Lý Hà Hoa gật gật đầu nhìn về phía tiểu hài tử đang chớp mắt to nhìn bọn họ, nhịn không được kích động mà cúi người hôn hắn một cái.
Bảo bối của nàng nhất định càng ngày càng tốt.
Thư Lâm bị hôn, vẻ mờ mịt vừa rồi biến mất, miệng nhỏ cười cười, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì vươn tay kéo tay Lý Hà Hoa, lại chỉ chỉ mặt cha hắn, không tiếng động ý bảo nàng cũng hôn phụ thân hắn một cái.
Lý Hà Hoa ngây ngẩn cả người. "Ha ha ......" Trương Thiết Sơn cười ra tiếng, tán thưởng mà vỗ vỗ đầu tiểu hài tử.
Nhi tử ngoan giỏi quá, dạy hắn một lần đã nhớ kỹ.
Lý Hà Hoa chán nản nói: "Trương Thiết Sơn, chàng nói gì với hắn? Hắn làm sao biết ....."
Trương Thiết Sơn nắm tay phải che lên miệng họ nhẹ một tiếng nói: "À ... không có gì, ta chỉ dạy hắn có việc gì vui đừng quên phụ thân." Ví dụ như lúc nương hôn cũng phải nhắc nương chớ quên hôn phụ thân.
Lý Hà Hoa: "...." Cái tên xấu xa không biết xấu hổ này.
-------------------------------
Đã dạy Tiểu Thanh làm đồ ăn nhanh, bây giờ Lý Hà Hoa lại bắt đầu dạy Tiểu Hồng làm điểm tâm.
Nữ hài tử khả năng trời sinh thích làm điểm tâm, bởi vì thích ăn cho nên thích làm, hứng thú so với nam hài tử cao hơn nhiều, Tiểu Hồng tuy rằng nấu món ăn mặn không bằng ca ca nhưng lúc làm điểm tâm, hứng thú nồng hậu khiến nàng so với Tiểu Thanh xuất sắc hơn không ít.
Nhào nặn bột đối với Tiểu Hồng mà nói là không thành vấn đề, Lý Hà Hoa chỉ dạy các bước làm của mỗi loại điểm tâm, cùng với lượng dùng của mỗi loại nhân và cách nắm chắc độ lửa, ăn ngon hay không là ở những bước này.