" Ta đi làm gì?"
Tiết Dương rất là khinh thường bĩu môi:
" Nhìn đám người kia tự cho là cao cao tại thượng tung tăng nhảy nhót? A, nhàm chán."
" Cũng không phải nhìn ngươi mỗi ngày ở chỗ này đi lại không có việc gì làm sao? "
Lâm Nhược Vân cười tủm tỉm đi qua:
" Mấy năm nay, thành tích vây săn của Lan Lăng Kim thị vẫn luôn không có khởi sắc, ngươi đi cũng có thể giúp đỡ a... "
Lâm Nhược Vân vừa nói vừa quan sát thần sắc của Tiết Dương, thấy hắn không dao động, lại nói thêm:
" Ngươi đi chơi cũng phải a... Chẳng lẽ,"
" Chẳng lẽ là nghe nói Nguỵ công tử Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ tham gia vây săn, ngươi và hắn cùng tu quỷ đạo thuật pháp, sợ ở trước mặt Nguỵ công tử bị mất mặt, không dám đi?"
Biểu tình kia của Tiết Dương giống như nghe một chuyện đại chê cười:
" Ai nói ta khôngdám đi?! Gia gia ta... "
" Đúng vậy, đúng vậy "
Lâm Nhược Vân thấy hắn đáp ứng vội đánh gãy câu nói tiếp theo của hắn, lập tức quay lại với ngữ khí lừa gạt, nói:
" Ta liền đi dạo là được... Lát nữa ta thêm ngươi nữa ha, đến lúc đó liền đi theo A Dao cùng nhau đến là được... "
Tiết Dương hậu tri hậu giác nghĩ đến việc Kim phu nhân dùng chiêu khích tướng, vẫy vẫy tay áo không muốn cùng nàng trả lời, bực bội nhấc chân hướng ra ngoài mà đi, tính hôm nay lên chợ là nhà ai muốn xui xẻo muốn trứng tai ương này...
" Đến lúc đó, phải đi nha"
Lâm Nhược Vân ở phía sau hắn dặn dò. Nhìn thân ảnh hắn biến mất trong tầm mắt, vừa lòng gợi khoé miệng lên. Vào ngày đó, vây săn năm nay " Sương hoa vừa động kinh thiên hạ" liền xuất thế a....
Trên khu vực săn bắn, trước sau đều náo nhiệt. Từng phương trận đều đứng ở quảng trường bên cạnh, chờ đợi nghi thức vào sân cho thấy sự xa hoa hoa lệ của môn phái nhà mình. Kim Quang Dao đứng ở trước phương trận của Lan Lăng Kim thị, nói lời dịu dàng cự tuyệt yêu cầu trao đổi vị trí của hai người khi lên sân của Kim Tử Huân ở phía sau.
Vây săn năm nay, Lan Lăng Kim thị do hắn dẫn đầu, khi Kim Quang Dao nhận được tin tức này, cũng thực kinh ngạc. Bởi vì tu sĩ đã thành gia hoặc đạo lữ là không tham gia phương trận vào sân. Cho nên năm rồi Kim Tử Hiên mang đội, năm nay thì bồi Giang Yếm Ly ngồi trên đài cao.
Ấn theo thân phận, dẫn đầu đội nên dừng trên người Kim Quang Dao. Kim phu nhân và Kim Tử Hiên đều kiên trì cho rằng như vậy. Nghe nói Kim Quang Thiện từng suy xét đen vị trí này giao cho Kim Tử Huân, nhưng bị Kim phu nhân mạnh mẽ phủ quyết:
" Rõ ràng có thân sinh nhi tử mà không cần, giao cho bà con dẫn đầu, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì!"
Hơn nữa Kim Quang Dao liên tục mấy tháng không về, Kim Quang Thiện đại khái cảm thấy hắn có điều thu liễm, liền thật sự giao vị trí tướng lĩnh cho Kim Quang Dao.
" Tử Huân, những người tham gia phương trận sớm đã công bố ra ngoài. Nếu hiện tại chúng ta đổi, cuối cùng người trong đội ngũ trong khớp với lúc công khai, chẳng lẽ là muốn nhà khác chê cười."
Kim Quang Dao ôn thanh giải thích với Kim Tử Huân.
" Vậy, không nên đổi."
Kim Tử Huân xoay người quay trở lại đội ngũ.
" Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái gì!"
Tiết Dương cùng Diệp Thảo từ phía sau chen tới, hướng Kim Quang Dao nói.
" Cũng không thể vì chuyện này mà cùng hắn xé rách mặt."
Kim Quang Dao cười, nói.
" Dối trá"
Tiết Dương trào phúng, tầm mắt quét nhìn các phương trận xung quanh.
" Đúng rồi, lần này như thế nào đột nhiên có hứng thú tới tham gia vây săn?"
Kim Quang Dao hỏi.
" Cùng ngươi có quan hệ?"
Tầm mắt Tiết Dương quay lại, hỏi.
" Không quan hệ. Ngươi đừng để chính mình bị vây trong núi không ra được là được."
Kim Quang Dao nói, xa xa thấy đội ngũ của Cô Tô Lam thị, đồng thời Lam Hi Thần nhìn qua vẫy vẫy tay.
Tiết Dương vốn muốn dỗi trở về, giương mắt thấy một màn như vậy liền không còn muốn nói nữa, cho một cái đại đại xem thường, xoay người tránh ra.
Mệnh lệnh vào sân được người trên đài cao cho bắt đầu, các phương trận mênh mông cuồn cuộn tiếp nối thành hàng dài, đi qua quảng trường to như vậy. Vây săn năm nay, liền chính thức bắt đầu.
Tuy rằng tham gia vây săn, nhưng Tiết Dương đối với các tu sĩ đi tranh con mồi, một chút cũng không nhấc nổi hứng thú. Sau khi tiến vào rừng sâu, chính mình lo tìm cái cây tương đối có nhiều âm khí, nửa nằm trên cây nhắm mắt nhưỡng thần. Hắn vốn dĩ là muốn chứng kiến công lực trong lời đồn của Nguỵ Vô Tiện. Nhưng mới vừa rồi trong đội ngũ, hắn hoàn toàn không thấy thân ảnh của Nguỵ Vô Tiện.
Đại khái là bị Kim phu nhân lừa, Nguỵ Vô Tiện căn bản không có tới vây săn. Tiết Dương cảm thấy như vậy. Cứ như vậy vô dục với cầu mà nằm trên cây, nghĩ cứ như vậy đem trận vây săn này qua đi rồi tính... Nhưng dù sao cũng là khu vực vây săn, quỷ quái thi linh bên trong nhiều vô số, sao có thể để hắn dễ đang ngủ như vậy cho đến hết kết thúc?
Huống chi Tiết Dương thoạt nhìn linh lực không cao, còn chuyên chọn nơi nhiều âm khí mà nằm. Cho nên có một con oán linh tự cho là yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn. Tiết Dương một chút cũng không ngoài ý muốn. Mặt không đổi sắc tiếp tục nhắm mắt lại, chờ đợi nó tới gần một chút.
Khi Tiết Dương chuẩn bị ra tay, một đạo kiếm quang bá đạo xuất hiện bên tai, ngay sau đó oán linh hoá thành bột phấn trong không khí tản ra. Tiết Dương chậm rì rì mở mắt ra: Một cái bạch y như tuyết, đi mà như tiên nhân, xuất hiện ở trước mặt hắn...
" Vị tiểu hữu này, có bị thương không?"