Chương 129
Mộc Tâm mĩm cười, cô xoay người lại ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh, nói: “Em rất, rất, rất thích luôn. Miễn là anh tặng thì em đều thích!”
Lâm Đình Phong nghe cô nói thì cong khóe môi, vịn lấy eo Mộc Tâm, nhấc bỗng cô lên để cô ngồi lên bàn, anh áp sát người lại như muốn chặt đứt mọi đường lui của cô: “Có phải em nên ‘có qua có lại’ với anh một chút không?”
Mộc Tâm cười nói: “Anh muốn em tặng gì cho anh đây?”
Anh cúi xuống bên tai cô thì thầm những âm thanh dụ dỗ: “Ngoài em ra, anh rất khó chấp nhận món quà nào khác!”
Mộc Tâm như trêu đùa với lửa, cô đưa ngón tay lướt nhẹ lên yết hầu của anh: “Ô… Anh quên rồi sao? Em vẫn đang… mà anh yêu.”
Lâm Đình Phong cắn khẽ lên tai cô rồi đưa lưỡi lướt lên vành tai cô, trầm trầm nói: “Nếu muốn người ta sẽ tìm cách, còn không muốn thì mới tìm lý do.”
“Câu nói trong sáng như vậy lại bị anh dùng theo kiểu đen tối quá đó.”
Anh cười khẽ một tiếng trầm vang như một nốt lặng đen: “Biết tại sao không?”
Mộc Tâm chớp cặp mắt anh đào, hỏi: “Sao vậy?”
“Vì gặp em, anh chỉ muốn tắt đèn!”
Hai má Mộc Tâm đỏ lên: “Lưu manh!”, cô ở trong ngực anh, lí nhí nói: “Cách khác gì đó… em không biết đâu…”
“Anh dạy em.”, Lâm Đình Phong bế cô lên, Mộc Tâm dùng hai chân câu chặt lấy eo anh, hai tay cô ôm lấy cổ anh.
Lúc anh di chuyển, cô có thể cảm nhận được một vật ấm nóng nào đó đang cọ lên mông của mình khiến mặt cô ngày càng đỏ hơn.
Lâm Đình Phong thấy biểu cảm ngây thơ đó của cô thì trong lòng như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lướt lại, khiến anh ngứa ngáy mà khó lòng kiềm chế được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!