Chương 206
…
Sau giờ tan tầm, Mộc Tâm nhận được điện thoại của Kiến Vĩ nói rằng ba mẹ dặn cô tối nay về nhà ăn cơm một bữa.
Cô cầm túi sách đi về phía văn phòng tổng giám đốc, đã tan làm rồi nên cô không gõ cửa mà trực tiếp đẩy nhẹ cửa đi vào trong.
Do cuộc họp lúc trưa bắt đầu trễ nên kéo theo các cuộc họp khác cũng trễ theo. Lâm Đình Phong vẫn còn ngồi trước máy tính nghe nhân viên bên kia báo cáo.
Mộc Tâm biết anh đang họp nên cô giữ im lặng, nhẹ nhàng đi lại bàn làm việc của anh. Cô dựa người lên khoảng trống trên bàn, sắp xếp văn kiện rãi rác khắp nơi lại giúp anh. Sắp xếp xong thì thấy buồn chán quá nên lật văn kiện ra xem.
Mặc dù cô đang cầm văn kiện mật xem nhưng Lâm Đình Phong vẫn coi như không có gì. Tâm tình của anh lúc này cũng không đặt lên cuộc họp nổi nữa mà bị phân tán phần lớn lên người của cô gái nhỏ mất rồi.
Cô ngồi dựa lên bàn, chiếc váy công sở màu đen vì động tác của cô mà hơi kéo lên để lộ ra đùi non mềm mại. Mùi hương quýt thơm ngọt quẩng quanh trong không khí dần dần len vào khoan mũi của anh khiến cơ thể anh bắt đầu khô nóng.
Chưa từng nếm thử thì có thể nhịn được, nhưng khi đã nếm qua ngon ngọt rồi thì con người ta làm sao có thể kiềm chế được.
Dạo gần đây anh chính là như vậy! Sau khi trãi qua đêm sinh nhật đó, chỉ cần lại gần cô không quá ba bước là anh bắt đầu có phản ứng. Anh đúng là thấy bản thân mình nghiện cô đến không còn thuốc chữa rồi! Nhưng mà… anh cũng không muốn chữa.
Anh khó khăn di chuyển ánh mắt khỏi người cô gái nhỏ để nhìn vào chiếc máy tính nhạt nhẽo, khoảng 10 phút sau, người quản lý báo cáo xong thì anh không đợi ai nói thêm câu gì mà trực tiếp kết thúc cuộc họp.
Đóng máy tính lại, anh di chuyển ghế lại gần cô gái nhỏ, kéo cô ngồi lên đùi mình. Đôi môi mỏng tìm đến môi cô hôn nhẹ một cái. Dịu dàng hỏi: “Sau hôm nay lại tan làm sớm vậy?”, mỗi lần có dự án mới cô đều sẽ tăng ca đến tối, anh cũng sẽ ở lại công ty cùng tăng ca với cô xong rồi cùng đi ăn khuya. Nhưng hôm nay cô tan làm sớm như vậy có hơi khác mọi khi.
Mộc Tâm mỉm cười, đưa ngón tay nghịch nghịch chiếc cà vạt của anh, lời ngon tiếng ngọt, nói: “Vì người ta nhớ anh quá nên chạy đến gặp anh này!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!