Mộc Tâm nghe vậy thì vội nói: "Anh không cần phải đích thân hẹn tôi ra để trả tôi đâu, anh gọi chuyển phát nhanh giao cho tôi cũng được mà. Với lại, là tôi làm bẩn áo của anh trước, nên nhanh trí dùng chiếc cài áo ứng phó thôi, sao anh lại cảm ơn tôi chứ? Tôi còn muốn đền lại cho anh chiếc áo khác đó".
"Cô không cần phải đền chiếc áo cho tôi đâu. Có lẽ cô không biết, chiếc cài áo của cô là tác phẩm của khách hàng tôi gặp hôm đó. Có thể nói là vô tình cô giúp tôi lấy hảo cảm của khách hàng đó", Trần Gia Thành nói rồi lấy một tấm danh thiếp trong ví da đưa cho Mộc Tâm, "Quên tự giới thiệu với cô, tôi tên Trần Gia Thành, đây là danh thiếp của tôi".
Mộc Tâm rất thản nhiên nhận danh thiếp của anh, xem qua rồi đặt lên bàn, như không có chút ngạc nhiên nào. Trần Gia Thành thấy vậy thì hơi nhướng mày cười hỏi: "Hình như cô Mộc không mấy ngạc nhiên khi biết tên tôi nhỉ?".
Mộc Tâm thẳng thắn trả lời: "Thật ra tôi đã biết anh là ai trước đó rồi. Khi nghe trợ lý gọi anh là Trần tổng thì tôi đã biết anh là Trần Gia Thành, người sáng lập và điều hành Linky".
Trần Gia Thành rất thích tính thẳng thắn này của Mộc Tâm, anh cười nói: "Nói chuyện với cô Mộc thật thoải mái, cô rất thẳng thắn".
"Trần tổng chắc cũng đã biết công ty tôi đang muốn tham gia đầu tư cho dự án của Trần tổng. Tôi không thẳng thắn thì tôi sợ sẽ bị Trần tổng coi là biên kịch mất thôi".
Trần Gia Thành cười một tiếng, nói chuyện với cô gái này thật thú vị: "Cô cũng không phải là cấp dưới của tôi, không cần gọi tôi là Trần tổng đâu, nghe như tôi già đi mấy tuổi vậy, gọi tên tôi là được rồi".
Mộc Tâm sảng khoái đồng ý: "Được thôi, anh cũng có thể gọi tên tôi, không cần gọi cô Mộc hay Mộc tiểu thư đâu, nghe như tôi là thiên kim phú hào vậy".
"Được, có được người bạn thú vị như cô là chuyện vui, bữa cơm hôm nay tôi mời"
"Thôi được rồi, hôm nay để anh mời, hôm khác tôi mời lại anh".
Hai người trò chuyện một lúc, thức ăn được mang ra, Mộc Tâm nói cảm ơn một tiếng rồi bắt đầu bật chế độ "Máy bào". Lần đầu Trần Gia Thành thấy một cô gái trước mặt anh ăn uống thoải mái không kiêng kị gì hết, thấy cô ăn ngon như vậy, khẩu vị của anh cũng tốt hơn.
Mộc Tâm thấy anh cứ thỉnh thoảng nhìn mình, cứ nghĩ mình nên quan tâm người ta một chút dù gì cũng là người ta mời, cô nhìn cái đùi gà cuối cùng trên đĩa, nội tâm đấu tranh một chút rồi gắp cái đùi gà đó đưa cho Trần Gia Thành. Anh ta thu hết biểu cảm của Mộc Tâm vào mắt, anh dở khóc dở cười, sao lại thấy cô đáng yêu vậy chứ.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện về cuộc sống, suy nghĩ và công việc. Anh hơi bất ngờ vì một vài suy nghĩ độc đáo của cô và sự thông minh nhạy bén của cô đối với thị trường. Cô gái này, càng tiếp xúc lại càng bị cô thu hút nhiều hơn.
Khi ăn xong món tráng miệng cuối cùng, hai người thông thả uống trà trò chuyện, Trần Gia Thành nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Tâm, tôi thấy hình như cô không phải 22 tuổi đâu, tôi thấy mình như đang nói chuyện với một chuyên gia tài chính hơn 30 tuổi vậy".
Mộc Tâm thầm cười trong lòng, chị đây tuổi tâm lý cũng đã gần 30 rồi đó, em trai cũng đừng quá ngỡ ngàng như vậy, nghĩ rồi cô cười nói: "Nhiều lúc tôi cũng thấy vậy đó, có phải rất soái không? Tôi sắp yêu chính mình mất rồi, haha".
Trần Gia Thành phì cười, cô gái này lại còn tự tin đến mức tự luyến nữa chứ, nhưng lại rất đáng yêu: "Được biết cô là người chịu trách nhiệm dự án hợp tác với Linky lần này".
Mộc Tâm nhấp một ngụm trà rồi nói: "Gia Thành, anh nắm thông tin cũng rõ quá đó, nhưng yên tâm, tôi không xin anh mở cửa sau đâu, cạnh tranh công bằng mới có cảm giác thành tựu chứ".
"Nghe cô nói tự tin như vậy làm tôi rất mong chờ được thấy phương án của cô đó".
"Aiz, tôi sẽ để Linky các anh hận không thể lập tức ký hợp đồng với Lâm thị", Mộc Tâm nửa thật nửa đùa nói.
Trần Gia Thành lại cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên có người khiến anh cười nhiều như vậy đó: "Haha, tôi không biết Linky có như cô nói không, nhưng bây giờ tôi rất hận không thể quen biết cô sớm hơn đó".
Hai người bên này rom rả cười nói, Mộc Tâm nói chuyện khiến Trần Gia Thành cười đến sặc nước, cô quan tâm lấy khăn giấy đưa anh ta còn vỗ lưng cho anh ta.
Bên kia, cách khoảng bốn chiếc bàn, ánh mắt lạnh lẽo cùng gương mặt âm trầm của Lâm Đình Phong nhìn chằm chằm hai người đang nói cười kia. Khí lạnh toát ra khiến đối tác đang ăn cơm với anh và trợ Lý Tiểu A đổ mồ hôi lạnh, trong lòng Tiểu A thầm rên la, boss ơi là boss! Anh mới chui ra từ hầm băng hả?
Đối tác thấy Lâm Đình Phong như vậy, sợ bản thân nói gì sai sẽ khiến cuộc hợp tác này chết yểu luôn.
Lâm Đình Phong lấy hợp đồng trên tay trợ lý, ném cho đối tác, môi mỏng phun ra một câu: "Điều kiện tốt nhất, lợi nhuận cao nhất, ký hay không ký?".
Đối tác không có thời gian và tinh thần mà xem hợp đồng, tay run run lật đến trang cuối cùng rồi ký tên lên luôn.
Lâm Đình Phong thấy hợp đồng đã ký xong, lành lạnh nói với đối tác kia một câu: "Hợp tác vui vẻ, có vấn đề gì cứ liên hệ với trợ lý của tôi, tôi có việc đi trước". Nói rồi anh đứng dậy rời đi theo hai người mới bước ra cửa kia.
Đi ra khỏi cửa chính nhà hàng, anh thấy Trần Gia Thành đang ngỏ ý muốn đưa Mộc Tâm về, anh liền giẫm đôi giày da đi lại, môi mỏng cười nhẹ nói: "A, trùng hợp quá, vậy mà lại gặp Trần tổng ở đây", anh nghiêng đầu nhìn Mộc Tâm, giả vờ ngạc nhiên nói, "Ồ, còn có thư ký Mộc của tôi nữa, hai người có hẹn à?".
Mộc Tâm không ngờ sẽ gặp Lâm Đình Phong ở đây, cô nở nụ cười tiêu chuẩn nói: "Lâm tổng, đúng là trùng hợp, tôi và Gia Thành có hẹn ăn tối ở đây".
Hay lắm Mộc Tiểu Tâm, lén đi ăn với người con trai khác, còn thân mật gọi Gia Thành này Gia Thành nọ nữa chứ. Ánh mắt anh như nhuộm một tầng lửa nhưng vẫn cười nói với Trần Gia Thành: "À là vậy sao? Trần tổng hình như rất thân với thư ký của tôi thì phải?".
Mộc Tâm chỉ thấy Lâm Đình Phong thật là dở hơi, quản nhiều chuyện như vậy.
Nhưng câu hỏi "Chua lè" đó của anh vào tai Trần Gia Thành thì anh ta liền biết là Lâm Đình Phong là đang ghen rồi.
Trần Gia Thành nhìn Mộc Tâm, thấy cô không hề phản ứng gì, giống như không thấy gì khác thường, thì anh ta muốn cười lớn một tiếng, Lâm Đình Phong – người đàn ông độc thân hoàng kim lại yêu thầm thư ký của mình.
Thấy người gặp nạn, anh đột nhiên rất muốn bỏ đá xuống giếng nha, nghĩ liền làm, Trần Gia Thành cười nói: "Đúng vậy, tôi và Tiểu Tâm rất thân, chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, tôi đang định đưa Tiểu tâm về nhà đây, hôm khác tiếp Lâm tổng vậy".
Lâm Đình Phong nóng đến muốn phun ra lửa, Tiểu Tâm? Tiểu Tâm là để anh ta kêu sao? Tên nam bạch liên hoa này, anh nhanh chóng ngắt ngang nói: "Không phiền Trần tổng, thư ký của tôi, tôi đưa về là được, Trần tổng đi về cẩn thận".
Nói rồi anh dắt tay Mộc Tâm đi về phía đỗ xe, Mộc Tâm tự nhiên bị kéo đi, cô vội quay lại vẫy tay với Trần Gia Thành: "Gia Thành, bye bye".
Lâm Đình Phong nghe thấy thì càng tăng tốc độ, gần như là lôi Mộc Tâm đi luôn. Mộc Tâm bị lôi đi, tới được chỗ đỗ xe, cô thở hồng hộc nói: "Lâm tổng, anh làm gì đi nhanh vậy, tôi theo không kịp".
Lâm Đình Phong nghe cô gọi mình là Lâm tổng thì nghiêm mặt nói: "Lâm tổng? Cô gọi tên kia là Gia Thành mà lại gọi tôi là Lâm tổng?".
Mộc Tâm đang mệt, chưa kịp nghĩ đã trả lời: "Tại vì tôi là cấp dưới của anh, tôi không phải cấp dưới của anh ta".
"Nhưng tối hôm trước cô đã đồng ý nếu không ở công ty sẽ gọi tên tôi mà? Giờ lại quên rồi?", Lâm Đình Phong như đứa trẻ bị ba mẹ thất hứa, ai oán mà hỏi cô.
Mộc Tâm mất vài giây mới tiêu hóa được câu nói của anh, cô thở ra một hơi rồi nói: "Được rồi, Đình Phong, là tôi quên, được chưa?".
Sắc mặt Lâm Đình Phong hòa hoãn lại một chút, anh đưa tay vuốt lưng cho Mộc Tâm thuận khí một chút, dịu dàng nói: "Xin lỗi, lúc nảy tôi đi hơi nhanh, cô ổn không?".
Mộc Mộc xua tay: "Không sao, không sao, chúng ta đi về thôi".
Lâm Đình Phong xoay người bấm nút trên chìa khóa một cái, mở cửa ghế phụ cho Mộc Tâm, cô tự nhiên bước vào xe ngồi quen tay thắt luôn dây an toàn.
Lâm Đình Phong tự mở cửa lên xe rồi láy xe rời đi.