Sau khi tỉnh dậy, Trần Không được các bác sĩ cho làm đầy đủ các kiểm tra, tuy nhiên, không phát hiện ra điều gì bất thường. Do đó, đợi khi các y tá băng bó lại những vết thương nhỏ, Trần Khôn chạy đi tìm người đã cứu mình.
Trước đó, Trần Khôn đã theo dõi camera giám sát trên đường.
Khi vụ tai nạn xảy ra, Trình Lan đã gọi điện thoại cho cảnh sát. Trong lúc đợi họ tới, chiếc xe đã bốc khói nghi ngút, có nguy cơ phát nổ ngay lập tức. Không chờ thêm nữa, Trình Lan dùng đá đập vỡ cửa kính ô tô, luồn tay qua khe hở mở cửa từ bên trong, rồi cứu một lúc bốn người ra khỏi đó. Khi Trình Lan ngồi thở bên vệ đường, cảnh sát cũng vừa tới.
Vì Trần Khôn vội đi nên băng gạc trên trán anh chưa được băng bó kỹ, vẫn còn dính máu. Anh ta tiến đến phòng cảnh sát, lập tức đi tìm người phụ nữ đã cứu mình. Đẩy cửa bước vào, Trần Khôn ngạc nhiên khi thấy Trình Lan.
“Trợ lý Trình?”
Người phụ nữ trước mặt anh ta chính là trợ lý của Tư Tử Phàm – Trình Diệu Lan. Ban nãy, khi nhìn qua video, Trần Khôn chỉ thấy lờ mờ bóng dáng của người đã cứu trình, trong tâm trí có chút ngờ ngợ nhưng chưa nhận ra người đó là ai. Cuối cùng, điều anh không ngờ tới nhất đó là Trình Diệu Lan, người đã cứu mình.
“Trợ lý Trình, chính cô là người đã cứu chúng tôi.” Trần Khôn phấn khích ra mặt: “Tôi sợ không có dịp báo đáp ân nhân cứu mạng. May mà cô vẫn còn ở đây.”
Trình Lan ngẩn người nhìn người đàn ông vừa đi vào, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Cô không hề quen biết người đàn ông này, tại sao anh ta lại tỏ ra thân mật như thế chứ? Với lại, anh ta gọi cô bằng cái tên “Trình Diệu Lan”, y như khi cô vừa mới tới bệnh viện này.
“Không lẽ… mình đã xuyên vào một thế giới khác rồi ư?”
Ký ức bắt đầu quay trở lại trong ký ức của Trình Lan. Cô nhớ là mình đã nhập viện, còn chị cô ở bên ngoài phòng cấp cứu, kiếm tiền để lo cho Trình Lan phẫu thuật. Trong lúc cô đang nằm ở phòng hồi sức, Trình Diệu Vi đã tham gia một cuộc đua xe để kiếm tiền. Nếu như Trình Diệu Vi gặp chuyện không may, Trình Lan cũng không muốn sống nữa.
Vì nóng lòng muốn biết tình cảnh hiện giờ của chị nên Trình Lan đã chạy ra khỏi phòng cấp cứu, cơ thể yếu ớt đã bị y tá cưỡng chế giữ lại, đưa vào phòng bệnh. Uống thuốc xong, Trình Lan mê man, mơ hồ gặp ác mộng khiến cô khóc nức nở. Khi tỉnh lại, Trình Lan thấy mình đang nằm ở một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Kế đó, cô rời khỏi giường, soi mình trong gương, chuẩn bị trang điểm thì nhận ra mu bàn tay mình đã bị thương. Vết thương vẫn còn mới, chứng tỏ mới bị cách đây không bao lâu. Lần này, cô ngủ đi thức dậy cũng gặp tình cảnh tương tự. Rốt cuộc chuyện này là sao?
So với những gì mà Trần Khôn được nghe, hành động của Trình Diệu Lan quả thức khác xa so với ngày thường.
“Cô đúng là một người dũng cảm. Không sợ gặp phải tai nạn, còn liều mình cứu tôi thoát khỏi đám cháy.”
Vừa nói chuyện, Trần Khôn vừa tỏ ra thân mật với Trình Lan khiến cô khó hiểu. Lục tung trong trí nhớ, Trình Lan không có một chút ký ức nào về người trước mặt mình.
Thấy Trần Khôn hồ hởi cảm ơn rối rít, người cảnh sát mới thanh minh: “Cô ấy nói mình không phải tên Trình Diệu Lan, lần đầu cô ta mới đến bệnh viện này.”
“Cô không phải là Trình Diệu Lan?”
Trình Lan gật đầu. Trần Khôn ngớ người, anh ta lập tức xin lỗi rối rít: “Xin lỗi cô, tôi nhận nhầm người rồi. Bởi vì cô và cô ấy thật sự quá giống nhau.”
“Không có gì.”
Trình Lan ngượng ngùng, xoay mặt đi chỗ khác.
***
Tối hôm qua, Trình Diệu Vi ở lại chăm sóc Tư Tử Phàm. Kết quả, cô ngủ quên lúc nào không hay. Sáng hôm nay, Trình Diệu Vi tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm trên giường, không còn bóng dáng của Tư Tử Phàm ở đây nữa.
“Tối qua mình ngủ trên sofa, tại sao…”
Ngồi dựa lưng vào tường, Trình Diệu Vi ngồi thừ ra một chút rồi bước xuống giường. Khi cô đi ra khỏi phòng, Trình Diệu Vi gặp quản gia với gương mặt niềm nở:
“Chào cô chủ!”
“À… ờ, anh ấy đi đâu rồi?”
“Cậu chủ đã tới công ty rồi.” Nhìn bộ dạng hơi bơ phờ của Trình Diệu Vi, quản gia lén nở một nụ cười. Có lẽ tối hôm qua hai người họ… đã làm chuyện hơi mất sức.
“Tôi biết rồi.”
Trình Diệu Vi lười nhác định quay trở vào phòng ngủ tiếp thì quản gia lên tiếng nói: “Lão phu nhân đang chờ cô chủ ở ngôi biệt thự kia. Bây giờ có lẽ cô nên đi qua đó.”
“Bà nội gọi tôi à? Được rồi, tôi sẽ qua ngay.”
“Chúc mừng cô chủ đã quay trở về căn phòng này.”
Trình Diệu Vi hơi đỏ mặt, định giải thích thì quản gia đã xin phép đi ra phía sau để làm việc. Trình Diệu Vi thở dài, tạm thời gác lại chuyện đó vì cô nhớ tới nhiệm vụ mình phải hoàn thành sắp tới:
“Làm trợ lý cho Tư Tử Phàm trong vòng một tháng, không bị sa thải.”
Trình Diệu Vi lẩm bẩm một mình rồi bắt đầu đi thay quần áo.