“Con làm sao vậy? Không được khỏe chỗ nào sao?” Trước mặt bố con Trình Thiên Thành, bà Lâm Thu Hiền nhắc khéo Trình Diệu Lan, không thể nổi giận.
Trình Lan không để ý tới lời của bà Lâm Thu Hiền nói, quay mặt đi chỗ khác. Lúc này, bà ta mới hỏi Trình Diệu Vi:
“Mà này, Diệu Vi, khi chúng tôi rời khỏi nhà họ Tư, lão phu nhân với bà Cố có nói gì không? Con cũng biết rồi, chuyện xảy ra ở quán Rose bar chỉ là hiểu nhầm thôi, con bé không cố tình gài bẫy con đâu.”
Bà Lâm Thu Hiền lựa lời, cố để vớt vát lại chút thể diện cho bản thân. Không dừng lại ở đó, bà ta nói thêm: “Diệu Vi, chúng ta là người một nhà, không nên để bên thông gia nghĩ xấu về mình. Con thấy như vậy có đúng không?”
Lâm Thu Hiền không hổ danh là một diễn viên xuất sắc. Khi cần, bà ta có thể thay đổi một cách chóng mặt. Ngồi bên cạnh vợ, ông Trình Thiên Thành cũng nói đỡ vài câu: “Đúng rồi, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Càng nghĩ, Trình Diệu Vi lại càng thấy buồn cười. Suy cho cùng, cô với bà Lâm Thu Hiền đâu có chung một dòng máu, hà cớ gì phải đưa tay ra giúp đỡ bà ấy, huống hồ bà ấy còn hãm hại cô hết lần này đến lần khác.
“Tôi có thể ăn được chưa? Tôi đói bụng rồi.”
Trình Lan lên tiếng, bản thân cô không thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ những món ăn mà bà Lâm Thu Hiền đã cho người chuẩn bị từ trước. Nói gì thì nói, tranh thủ lúc còn được ở trong cơ thể khỏe mạnh này, Trình Lan muốn được thưởng thức hết những món ngon mà mình thích.
“Khoan đã.”
Không buông tha cho Trình Diệu Vi, bà ta tiếp tục nhờ cậy: “Con yên tâm, mẹ đương nhiên sẽ không để Diệu Lan trở về làm trợ lý đâu. Con có thể nói với họ sắp xếp cho Diệu Lan một công việc ở bộ phận khác được không? Con bé giỏi lắm, có thể làm tốt tất cả mọi thứ.”
Mang tiếng là nhờ cậy nhưng thực chất bà Lâm Thu Hiền đang khoe mẽ với cô về năng lực làm việc của Trình Diệu Lan. Từ trước đến nay, bà luôn cho rằng con gái mình ở một đẳng cấp khác mà Trình Diệu Vi không thể nào với tới được. Lúc này, Trình Lan thực sự sốc khi biết trước đây cô từng làm trợ lý cho Tư Tử Phàm. Chuyện này càng lúc càng phức tạp hơn cô tưởng.
Ai cũng biết, ngày xưa Trình Diệu Vi là một kẻ vô dụng. Sau khi tốt nghiệp, cô không có chí cần tiến, ăn rồi chỉ biết mải miết chạy theo Tư Tử Phàm. Với một người năng lực có hạn như cô, không thể nào sánh được với Trình Diệu Lan.
Để có thể trở thành đối tượng trong mắt Tư Tử Phàm, Trình Diệu Lan không bao giờ ăn thức ăn nhanh. Vậy mà hôm nay khi bà Lâm gọi điện, cô lại mong muốn được ăn những thức ăn giàu chất béo đó.
“Diệu Lan, sao hôm nay con lại ăn những món này?” Đến cả ông Trình Thiên Thành cũng cảm thấy khó hiểu.
“Tôi thích nó, tôi muốn ăn không được sao?” Trình Lan đáp lời.
Trình Diệu Vi nhìn vào những món ăn quen thuộc, lại nhớ đến cô em gái đang bị bệnh của mình. Lúc trước, con bé cũng thích những món này, liên tục đòi chị mua cho.
Lâm Thu Hiền không nghi ngờ gì, chỉ giải thích qua loa: “Ai biết được. Đột nhiên con bé thay đổi khẩu vị, lại muốn ăn những món như thế này.”
Việc đầu tiên sau khi cầm đũa, Trình Lan chọn món gà đầu tiên. Cô thích nhất là thịt gà, có thể ăn bao nhiêu cũng được, không hề ngán. Nhìn bộ dạng của cô em, Trình Diệu Vi hơi mất hồn. Cho tới khi bố lên tiếng, cô mới thoát ra khỏi ký ức của chính mình:
“Sao con không ăn canh chua đi? Dì đã có tình chuẩn bị từ sớm cho con đó.”
“Vâng thưa bố.”
Trình Diệu Vi chỉ cầm đũa cho có lệ, cô không có tâm trạng ăn uống. Cứ mỗi khi nhìn Trình Diệu Lan, cô lại nhớ tới em gái mình. Con bé có sở thích ăn uống, đam mê ăn thịt gà và có thể ăn một cách ngon lành và không để tâm đến lời phán xét của bất kỳ ai. Trình Diệu Lan hôm nay cũng là một ví dụ tương tự.
Nhìn Trình Diệu Lan một lát, cô bật khóc, nước mắt chảy xuống hai gò má. Thật sự người ngồi đó vô cùng giống em gái cô, từ khuôn mặt cho tới tính cách, sở thích ăn uống.
“Diệu Vi, sao con lại muốn làm trợ lý cho Tư Tử Phàm?” Không giấu được sự tò mò, bà Lâm Thu Hiền lên tiếng hỏi. Muốn đối phó với người khác, phải biết đối phương muốn làm gì và có dự định gì.
Thực chất, Lâm Thu Hiền chế giễu Trình Diệu Vi, cho rằng cô không đủ khả năng để đảm đương trọng trách nặng nề ấy. Nếu không là Trình Diệu Lan, không ai có tư cách ngồi vào vị trí đó.
“Tôi muốn thử sức và học một số kỹ năng sinh tồn.”
“Con thì biết cái gì mà làm. Sau khi tốt nghiệp, con có đi làm một ngày nào đâu.” Ông Trình Thiên Thành lo lắng thay cho cô.
“Không đi làm không đồng nghĩa với việc không biết gì.” Trình Diệu Vi dõng dạc khẳng định.
Nói xong, Trình Diệu Vi lại quay sang nhìn Trình Diệu Lan. Không giữ gìn hình ảnh, Trình Diệu Lan ăn uống một cách thoải mái, không lo sợ gì. Trước đây, cô ta ăn uống rất nhẹ nhàng và nghiêm túc.
“Có lý nào lại như vậy chứ?” Trình Diệu Vi thắc mắc, không sao giải đáp được chuyện đang xảy ra trước mặt mình.