Mặt Tư Tử Phàm nghệt ra y như bánh đa ngâm nước. Anh kéo kéo Trình Diệu Vi.
“Này này… Cô lưu manh nó vừa thôi chứ?”
Trình Diệu Vi nhe răng cười trêu ngươi người đàn ông trước mặt.
Tư Tử Phàm nhìn sao cũng không thấy mối liên hệ giữa Trình Diệu Vi và người phụ nữ trước đây là vợ anh. Chỉ một vụ tai nạn xảy ra, con người ta có thể thay đổi đến vậy ư?
Bên ngoài những ánh mắt kỳ thị nhìn Tư Tử Phàm, những tiếng xì xầm rồi lời chê trách vang lên bên tai không ngớt.
“Nhìn thì cũng đẹp trai sáng láng thế mà cuối cùng lại là loại cặn bã chơi chán rồi bỏ.”
Trình Diệu Vi thích thú giả bộ khóc lóc thút thít.
“Anh… anh nỡ lòng nào bỏ mẹ con em lại thế chứ? Anh ơi anh! Trong bụng em chính là cốt nhục của anh mà, cũng là minh chứng cho tình yêu của em và anh trong lúc mặn nồng.”
Tư Tử Phàm như phát điên lên, không nghĩ được cái đầu nhỏ kia lại có thể chơi bài này. Nếu như đây không phải cục dân chính, có lẽ người ta còn tưởng Trình Diệu Vi đang khóc tang chồng. Anh kéo kéo Trình Diệu Vi.
“Thôi nào! Cô có thôi đi không? Cô đang ép chết tôi đấy à?”
Trình Diệu Vi vẫn kêu khóc, đứng sát hơn tới chỗ Tư Tử Phàm rồi ghé tai anh hăm dọa.
“Anh chọn đi. Một là không ly hôn nữa, hai là tôi sẽ tiếp tục kêu khóc ở đây. Rồi đồ tra nam cặn bã nhà anh sẽ sáng nhất mạng xã hội đêm nay.”
Trình Diệu Vi liếc mắt nhìn sang bên, nước mắt cứ thế lã chã rơi, tiếng khóc thương tâm. Chính cô cũng tự hỏi bản thân đời này cô không đi làm diễn viên đúng là kỳ lạ. Nếu nhiệm vụ thành công trở về thế giới thực, nếu hết cách kiếm ăn cô cũng suy nghĩ đến việc đổi nghề sang diễn xuất.
Tư Tử Phàm ai oán nhìn cô vợ rách trời rơi xuống này, tự hỏi trong lòng kiếp trước có nợ nần gì cô không mà kiếp này cô quay anh mòng mòng.
“Anh chọn nhanh đi nếu không thì chuyện chúng ta ly hôn sẽ ảnh hưởng đến cả việc làm ăn và uy tín của anh đó.”
Tâm trí Tư Tử Phàm có chút loạn. Việc tính toán biến động chứng khoán để đầu tư rồi phân tích này kia có khi còn chẳng làm khó anh bằng việc muốn biết cái đầu nhỏ của Trình Diệu Vi đang nghĩ gì. truyện xuyên nhanh
“Thôi được… Không ly hôn thì không ly hôn. Nhưng…”
“Không nhưng gì hết. Chuyện hôm nay tới đây thôi.” Ngay khi lời nói không ly hôn vừa thốt ra khỏi miệng Tư Tử Phàm thì Trình Diệu Vi đã lập tức chặn họng anh. Cô bất ngờ ôm chầm lấy anh sung sướng thút thít:
“Anh! Cảm ơn anh! Anh chỉ nhất thời giận em mới đòi ly hôn thôi phải không? Em biết mà… Anh thương em và con nhất. Thôi mà, đừng giận em nữa… chúng ta về thôi, em hứa sẽ không giận dỗi vô cớ nữa.”
Mặt Tư Tử Phàm cố nhịn xuống không cười. Mặc dù tức giận Trình Diệu Vi nhưng anh không thể phủ nhận rằng lúc cô làm nũng thật sự quá đáng yêu. Anh nuốt khan xuống, quay sang phía người của cục dân chính.
“Xin lỗi! Hôm nay chúng tôi không ly hôn nữa.”
Trình Diệu Vi cười toe toét. Cô quay sang những người hiếu kỳ đưa tay lên vẫy vậy kiểu cảm kích.
“Anh ấy hết giận tôi rồi. Chúng tôi không ly hôn nữa.”
Trong số những người ở đó, có tiếng nói vang lên.
“Có thế chứ! Xem như anh ta còn có chút lương tâm.”
Tư Tử Phàm méo xệch mặt. Anh có cảm giác như mình là con thú nhồi bông mặc Trình Diệu Vi nghịch ngợm trong lòng bàn tay rồi để người bên ngoài nhìn ngó. Anh kéo tay Trình Diệu Vi.
“Còn ở lại đây làm gì nữa? Muốn tôi đổi ý hả?”
Trình Diệu Vi cười ranh mãnh, ghé tai Tư Tử Phàm.
“Tôi biết anh sẽ không đâu. Ly hôn lúc này lợi hại thế nào người làm ăn như anh rõ nhất.”
Trình Diệu Vi nói không sai. Vấn đề hôn sự của Tư Tử Phàm và Trình Diệu Vi vốn đã là sắp xếp, cũng liên quan rất nhiều đến danh tiếng và làm ăn của hai nhà. Ly hôn êm đềm còn có nguy cơ, huống hồ Trình Diệu Vi đã làm náo loạn đến mức này thì Tư Tử Phàm càng không dám manh động, chỉ có thể miễn cưỡng thuận theo cô.
Tư Tử Phàm kéo Trình Diệu Vi ra xe. Vì bất ngờ, bàn chân Trình Diệu Vi đạp lên giày Tử Phàm.
“Úi. Sorry nha!” Trình Diệu Vi cười hì hì.
Nhìn xuống giày mình, Tư Tử Phàm nhăn mặt, tóm lấy Trình Diệu Vi đi một mạch ra xe.
“Từ từ thôi. Người có bầu không đi nhanh được.” Trình Diệu Vi lại trêu chọc.
Tư Tử Phàm ngồi lên xe, mím chặt môi lại, cúi xuống lấy đôi giày ra trực tiếp ném từ xe trúng vào thùng rác. Trình Diệu Vi ngơ ra nhìn theo đôi giày mà tiếc đứt ruột.
“Cái gì? Có thế đã ném đi sao?”
Trình Diệu Vi nuốt khan xuống, cô tự hỏi bản thân đây chính là căn bệnh sạch sẽ đến cực đoan của đa số nam chính trong ngôn tình sao? Cô chưa kịp nghĩ gì tiếp thì Tư Tử Phàm đã lấy ra một đôi giày mới đi vào chân. Khoảnh khắc này, Trình Diệu Vi tự nhiên nhớ đến một việc, cô kéo Tử Phàm đối diện mặt mình, đôi mắt long lanh nhìn anh, cô hỏi:
“Tư Tử Phàm, anh có yêu Trình Diệu Vi hay không?”