Lưu Bối Na không dám nhìn Trình Diệu Vi. Bàn tay run rẩy ở trong tay Trình Diệu Vi. Cả người run rẩy lẩy bẩy rõ ràng là thiếu tự tin và lo lắng.
“Cô có gì để nói không?” Trình Diệu Vi lên tiếng hỏi.
Đối diện với cô, Lưu Bối Na vẫn giữ thái độ im lặng bởi vì cô ta đã lấy tiền của Trình Diệu Lan, cô ta không thể thất tín, càng không dễ dàng thừa nhận sự thật. Tiền đã ăn của người rồi khó lòng mà nhả ra được. Với lại lời đe dọa của Trình Diệu Lan cũng khiến cho Lưu Bối Na thêm phần phân vân.
“Không được, nếu như mình không tấn công mạnh mẽ hơn thì cô ta sẽ không chịu thừa nhận” Trình Diệu Vi tự nói với chính mình, cẩn thận đánh giá tình hình.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, tính toán kỹ lưỡng, Trình Diệu Vi liền mạnh mẽ kéo tay Lưu Bối Na, tay cầm theo túi đồ của chính mình, cương quyết kéo đối phương đi.
“Đi thôi, đến đồn cảnh sát nói rõ.”
“Không! Tôi không đi!” Lưu Bối Na cuối cùng không nhịn được mà hét lên, giằng tay ra khỏi tay Trình Diệu Vi.
Trình Diệu Vi nhíu mày nhìn đối phương, săm soi từng chút khuôn mặt và cử chỉ của Lưu Bối Na.
“Nếu cô không chịu đến đồn cảnh sát vậy tôi cho cô cơ hội để nói sự thật.” Trình Diệu Vi thuyết phục nói. Thanh âm vừa ngọt nhạt, vừa có sức uy hiếp lớn.
"Cô Trình Diệu Lan có tìm tôi, nói nhìn tôi có chút giống với cô nên để tôi đóng giả cô rồi quay video trong khách sạn với Dương Tuấn Phong!"
Trình Diệu Vi chớp ngay lấy thời cơ, không hề phân vân, nhanh chóng bật điện thoại ghi âm.
“Cô hãy nói tỉ mỉ hơn một chút.” Trình Diệu Vi lần nữa uy hiếp.
Lưu Bối Na mím môi, chậm rãi kể ra toàn bộ quá trình thực hiện vai diễn đóng giả thành Trình Diệu Vi của mình không hề giấu diếm chút nào. Có lẽ Lưu Bối Na quá sợ hãi, không muốn dính tới pháp luật nên buộc lòng thú nhận mọi sự.
“Tốt lắm! Cô nói sớm có phải tốt không.” Trình Diệu Vi đã có được thứ mình muốn thì tỏ ra cực kỳ vui vẻ.
Ngược lại, Lưu Bối Na ôm tâm trạng rối bời. Cô ta biết rằng sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát của chính mình, tiền cũng đã lấy của Trình Diệu Lan, cô ta đang bị kẹp giữa hai người phụ nữ.
“Cô Trình, tôi không biết sự việc nghiêm trọng như vậy. Tôi nghĩ đó chỉ là một vai diễn. Nếu tôi làm ảnh hưởng đến cô, xin hãy tha thứ cho tôi!” Lưu Bối Na lên tiếng cầu xin.
Nhìn sắc mặt Lưu Bối Na, Trình Diệu Vi có thể đoán được Lưu Bối Na cũng đang lo lắng việc sắp xếp ổn thỏa phía Trình Diệu Lan. Suy cho cùng, nhiệm vụ lần này của cô là giải quyết rắc rối mà nữ phụ trà xanh gây ra, vậy nên cô cũng không ngại làm thêm một vài chuyện cho thật chắc chắn. Cô quay sang hỏi Lưu Bối Na.
“Trình Diệu Lan cho cô bao nhiêu?”
Lưu Bối Na giật mình nhìn Trình Diệu Vi.
“Cứ nói đi!” Một lần nữa Trình Diệu Vi ra lệnh.
“Hai trăm triệu!” Lưu Bối Na lí nhí nói.
“Hai trăm triệu?” Trình Diệu Vi kinh ngạc hỏi lại.
Lưu Bối Na gật đầu xác nhận.
Qủa nhiên người giàu có giăng bẫy nhau tốn tiền thật sự, chi cũng thật mạnh tay. Thuê một người mặc đồ của Diệu Vi, giả làm Trình Diệu Vi có một lúc vậy mà dám trả tới hai trăm triệu.
“Tiền lương cũng cao đấy!” Trình Diệu Vi nói có chút mỉa mai.
Lưu Bối Na ngắn mặt lại, khí sắc rất kém, nói gần như cầu xin:
“Cô Trình, tôi thật sự không biết sự việc lại ảnh hưởng nhiều đến cô như vậy nên tôi mới hồ đồ. Cô có thể đừng gọi cảnh sát được không?”
Trình Diệu Vi cười khẩy một cái, nhìn Lưu Bối Na từ đầu đến chân đang run rẩy sợ hãi.
“Nếu cô chịu nói tất cả sự thật ra, tôi cũng không làm khó cô.”
“Được.”
Lưu Bối Na hợp tác giúp Trình Diệu Vi thu thập được chứng cứ trong lúc bản thân hoảng loạn. Đến khi Trình Diệu Vi cất mọi bằng chứng xong xuôi thì Lưu Bối Na mới hoàn hồn lại.
“Vậy tôi… tôi đi được chưa?” Lưu Bối Na lo lắng hỏi Trình Diệu Vi.
“Được rồi! Không làm phiền cô nữa, tôi đi trước.” Thay vì để Lưu Bối Na rời đi, Trình Diệu Vi chủ động biến mất trước mắt cô ta..
Trình Diệu Vi đi rồi, Lưu Bối Na vẫn thấy trán mình đẫm mồ hôi. Cô ta quả thực bị khí thế của Trình Diệu Vi làm cho hoảng sợ.
“Sao Trình Diệu Lan nói Trình Diệu Vi yếu đuối nhu nhược, không có khả năng phản kháng?” Lưu Bối Na tự hỏi.
Rõ ràng Trình Diệu Vi khi nãy khí thế bừng bừng, lời nói đanh thép mạnh mẽ khiến cô ta sợ đến mức khai ra hết tất cả mọi chuyện. Vậy Trình Diệu Lan nói Diệu Vi vô dụng chẳng phải là lừa người sao?
Lưu Bối Na phân vân một hồi cuối cùng quyết định đi tìm Trình Diệu Lan.
“Cô Trình, thật sự tôi không cố ý… Cô ta quá đáng sợ, còn đòi đưa tôi lên cảnh sát, vì vậy nên tôi…” Lưu Bối Na bất đắc dĩ nói với Trình Diệu Lan.
Trình Diệu Lan nghe Lưu Bối Na kể lại thì bàng hoàng sửng sốt mất một lúc. Cô ta khó có thể nghĩ được Trình Diệu Vi lại sắc sảo và mạnh mẽ như thế. Trình Diệu Lan mím chặt môi lại, cẩn thận tính toán.
“Cô không cần trả lại hai trăm triệu đó đâu. Tôi chỉ cần cô nói với tôi một chuyện nữa thôi!” Trình Diệu Lan lên tiếng nói, chấm dứt tâm trạng hỗn loạn của Lưu Bối Na.