Một lúc sau, Trình Diệu Vi trấn tĩnh tinh thần rồi xoay người bước đi, không nói thêm một lời nào nữa. Thành công trì hoãn sự đụng chạm thể xác thêm bảy ngày, Trình Diệu Vi trở lại phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm bấm điện thoại. Mới đây đã hơn mười giờ tối, sau hai tiếng nữa cô mới biệt nhiệm vụ mới của mình là gì.
Hôm qua ở nhà bà nội, cô được nuông chiều quá mức nên thức dậy muộn, hoàn toàn không có khái niệm buồn ngủ. Lướt mạng xã hội một lát, cô bất ngờ phát hiện được một tin động trời:
“Anh ta không dùng facebook sao?”
Người thân thiết như Tư Tử Phàm lại không có mặt trong danh sách bạn bè của cô, thật là kỳ lạ.
“Người đàn ông này bảo vệ thông tin cá nhân thật kỹ.” Cô nhận định.
Từ đâu hệ thống lại đột ngột xuất hiện để phản bác ý kiến của cô: “Đó không phải là do nam chính muốn bảo mật thông tin. Tư Tử Phàm mà chúng ta biết không hề đăng ký tài khoản facebook, đương nhiên không thể kết bạn với bạn rồi.”
“Ở thời buổi nào rồi mà anh ta còn lạc hậu như thế!” Trình Diêu Vi bĩu môi, nhun vai khó hiểu. Không lẽ anh ta là một người cuồng công việc ư, cô thầm nghĩ.
Sau đó, cô lại vào trang cá nhân của Trình Diệu Lan, nhìn ảnh của cô ta rồi lại nhớ tới em gái mình ở thế giới thực.
“Không biết em gái tôi ra sao rồi? Nó biết tôi bị tai nạn, vết thương cũng không hề nhẹ. Tuy nhiên, tôi không thể để con bé lo lắng thêm nữa.”
Cô ước thời gian trôi qua thật nhanh, kết thúc tất cả nhiệm vụ rồi trở về cứu lấy em gái đang ngàn cân treo sợi tóc.
“Nhiệm vụ ngày mai có khó không?”
Cô đánh liều hỏi hệ thống, dẫu biết rằng nó ít khi hé môi tiết lộ cho cô thông tin gì quan trọng, ngoài việc giải thích các tình tiết trong cuốn tiểu thuyết não tàn này.
[Khó! Thật không may cho bạn nó là nhiệm vụ khó nhất trong toàn bộ hệ thống.]
Đương nhiên là cô biết, sau khi được nghỉ ngơi, độ khó của nhiệm vụ kế tiếp sẽ tăng lên gấp đôi. Tuy nhiên, bây giờ trong tay cô đã có sự hỗ trợ của ba chiếc túi gấm may mắn, phần nào giảm bớt áp lực cho cô vào ngày mai.
***
Rose Bar, phòng vip 801,
Ngoài Trình Diệu Lan, Tư Lâm và Tư Mỹ Ngọc còn làm bạn với một số người khác, tạo thành một hội riêng biệt. Trở về sau buổi họp mặt gia đình, Tư Mỹ Ngọc trình bày lại cho Trình Diệu Lan nghe những gì đã thấy trong buổi gặp gỡ ngày hôm nay.
“Học lái máy bay ư?”
“Đúng thế! Nhưng yên tâm đi, chắc mới bị tai nạn xong nên thần kinh của cô ta có vấn đề.” Tư Lâm lên tiếng chế nhạo, xoay xoay ly rượu trong tay rồi nhấp một ngụm, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
“Anh trai tôi nói Trình Diệu Vi vẫn luôn là một người phụ nữ rất có bản lĩnh.”
Nghe được những lời của mấy người bạn thuật lại, Trình Diệu Lan đăm chiêu một lúc. Thật sự là sau khi vụ tai nạn đó xảy ra, không chỉ Trình Diệu Vi mà ngay cả Tư Tử Phàm cũng thay đổi, thái độ của anh với vợ của mình rất lạ, dù trước đó hoàn toàn chán ghét.
“Hai người họ còn lên cả kế hoach sinh con nữa.” Tư Mỹ Ngọc sực nhớ ra, liền nhanh miệng nói cho Trình Diệu Lan nghe. Lúc này, Tư Lâm không giữ được bình tĩnh nữa, bèn quay sang người bên cạnh để hối thúc:
“Diệu Lan, không phải cô yêu Tử Phàm sao? Nếu lúc này cô không hành động gì, để cô ta sinh con cho nhà họ Tư thì mọi chuyện sẽ rắc rối thêm nữa.”
Trình Diệu Lan nắm chặt tay, miệng lẩm bẩm: “Có em bé ư? Có…”
Lúc sau, thấy Trình Diệu Lan vẫn chưa phản ứng gì, Tư Mỹ Ngọc thúc vai cô ta: “Không lẽ cô định nhường Tử Phàm cho người đàn bà đó sao?”
Cầm ly rượu trong tay, Trình Diệu Lan thư thái uống một ngụm, mắt nhìn xa xăm rồi nói: “Trình Diệu Vi muốn có con sao? Được, tôi sẽ cho cô ta được toại nguyện. Chỉ cần cô ta có con với người đàn ông khác, Tử Phàm chắc chắn sẽ thuộc về tôi.”
Nghe được câu trả lời vừa ý từ phía Trình Diệu Lan, hai đứa cháu nhà họ Tư thả lỏng như trút được gánh nặng trên vai.
Tư Lâm mỉm cười, nhìn Trình Diệu Lan đầy phấn khích: “Không lẽ cô đã có kế hoạch mới rồi sao?”
Việc ngoại tình còn chưa nguôi ngoai, bây giờ thêm chuyện mang thai với một người đàn ông khác, chắc chắn Trình Diệu Vi sẽ trở thành trò đùa trong mắt mọi người, đồng thời sẽ khiến gia đình nhà họ Tư nổi giận vì mất hết thể diện. Đến lúc đó, Trình Diệu Lan cô có thể đường đường chính chính giành lại mọi thứ vốn thuộc về mình.
“Tìm cơ hội giúp cô ta mang thai là được.” Trong ánh mắt của Trình Diệu Lan bộc lộ dã tâm, nụ cười mỉm khiến người ta phải rùng mình.
“Diệu Lan, đây quả thật là một ý kiến hay.” Tư Lâm vỗ tay tán thưởng, Tư Mỹ Ngọc ngồi bên cạnh cũng phải gật gù trước sáng kiến này.
Trước khi đi ngủ, Trình Diệu Vi đã cài đặt chuông báo thức. Đến nửa đêm, chuông báo thức vang lên khiến cô giật mình thức giấc.
“Nhiệm vụ của ngày hôm nay là gì?”