Trong lúc chờ đợi, chủ quán bar lo sợ ra mặt. Nếu không tìm thấy những mảnh thủy tinh mà Tư Tử Phàm yêu cầu, có thể ông sẽ phải đóng cửa quán Rose bar này vĩnh viễn. Ngồi đối diện với ông, mặt của Tư Tử Phàm nghiêm nghị, không bộc lộ cảm xúc gì khiến đối phương cảm thấy rất đáng sợ.
Rời khỏi cuộc viếng thăm nhà họ Tư, Lâm Thu Hiền và Trình Diệu Lan về nhà. Lúc này, bà ta an ủi con gái:
“Diệu Lan, tay con bị thương một chút cũng không phải là vấn đề gì to tát. Chỉ cần… chúng ta có thể giành lại công việc này, thì mọi chuyện xem như cũng xứng đáng.”
Với Trình Diệu Lan, ngay cả một người mẹ như Lâm Thu Hiền cũng không thể nào hiểu được. Vốn dĩ bà không biết người làm vỡ chai rượu là con gái mình, và cũng chính Trình Diệu Lan làm mu bàn tay mình bị thương rồi vu oan cho kẻ khác. Bà ta đâu hay biết rằng, Trình Diệu Lan đang thấp thỏm lo sợ Trình Diệu Vi tìm được chứng cứ liên quan, vạch trần bộ mặt thật của cô.
“Diệu Lan, con làm sao thế, có nghe mẹ nói không?”
Lâm Thu Hiền đặt tay lên vai con gái, khẽ lay người cô.
“Dạ!” Giật mình trấn tĩnh lại, Trình Diệu Lan cầm lấy túi xách rồi đứng dậy: “Mẹ, con có việc phải ra ngoài giải quyết một chút.”
Ra khỏi nhà, Trình Diệu Lan vội vã đến quán Rose bar. Không nói cũng biết, cô ta đang muốn hủy đi những chứng cứ có hại cho bản thân mình, xóa hết mọi dấu vết.
***
Mọi chuyện diễn biến theo cách mà mỗi người trong cuộc mong muốn. Về phía Trình Diệu Vi, cô thuận lợi xoay Tư Lâm và Tư Mỹ Ngọc như chong chóng, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Bị cắt mất chi tiêu, hai đứa em chồng của cô liên tục năn nỉ bà nội nhưng không có tác dụng, đành chôn ấm ức trong lòng.
Đối với một gia đình giàu có như nhà họ Tư, tiền sinh hoạt phí hàng tháng dành cho mỗi người có nhắm mắt cũng biết cao gấp mấy chục lần người bình thường. Dù bà nội không trực tiếp tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình nhưng lại là người có sức ảnh hưởng nhất, một câu nói có thể tác động đến những việc liên quan tới gia đình này.
Không giành lại được thế thượng phong, Tư Lâm và Tư Mỹ Ngọc bực dọc rời khỏi biệt thự nhà họ Tư.
“Không thể như thế được. Chúng ta đã dày công lên kế hoạch, chẳng lẽ bây giờ lại thất bại sao?” Tư Lâm tức tối nói.
Đến lúc yên vị tại chỗ ngồi, lái xe rời khỏi gara, Tư Lâm vẫn còn lầm bầm: “Chẳng phải Trình Diệu Lan đã rời khỏi quán bar rồi sao, tự nhiên lại quay lại, làm cho mọi chuyện rối tung hết cả lên.”
“Không có cách nào khiến Trình Diệu Vi và Tư Tử Phàm ly hôn sao?” Tư Mỹ Ngọc ngồi bên cạnh ghế lái, khoanh tay trầm ngâm suy nghĩ: “Nếu không thể kéo Tư Tử Phàm xuống, làm sao anh có thể lên vị trí tổng giám đốc được? So với anh ta, rõ ràng anh là người có thực lực hơn, nhưng tại sao mọi người đều không thừa nhận và cho anh cơ hội chứ?”
Tư Mỹ Ngọc bức xúc thay anh trai mình. Tuy vậy, Tư Lâm cũng không vô duyên vô cớ mất bình tĩnh, từ từ lái xe khỏi ngôi biệt thự đó:
“Đừng tức giận. Khi nào anh lên được vị trí đó, chắc chắn sẽ không để em phải chịu thua thiệt như bây giờ.”
Nghĩ tới viễn cảnh đó, Tư Mỹ Ngọc bất giác mỉm cười, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn.
Sau khi tạm thời làm cho mọi chuyện lắng xuống, Trình Diệu Vi chỉ nghĩ mãi về hai thứ: vật chứng và chai rượu. Trở lại ngôi biệt thự của gia đình, Trình Diệu Vi đã ngay lập tức bị cấm túc.
“Thiếu phu nhân, hôm nay cô không thể ra ngoài được.”
Từ ngày quản gia thấy Trình Diệu Vi được lão phu nhân cưng chiều hết mực, thái độ của bà dành cho cô cũng tôn trọng hơn. Bị cấm túc ra ngoài, Trình Diệu Vi cũng không nói chuyện với quản gia thêm câu nào, một mình đi lên phòng gọi cho Tư Tử Phàm.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Trình Diệu Vi hỏi anh:
“Anh đã tìm được chai rượu bị vỡ chưa? Thử hỏi nhân viên ở đó xem sao, họ vứt rác ở đâu?”
Cô thăm dò quá trình tìm chứng cứ của Tư Tử Phàm, đồng thời muốn xác nhận lại xem Trình Diệu Lan đã nhúng tay vào chưa.
Nghe Trình Diệu Vi hỏi, Tư Tử Phàm ngạc nhiên lên tiếng: “Sao cô biết tôi sẽ tới quán bar để tìm bình rượu?”
Đầu dây bên này, Trình Diệu Vi hơi mỉm cười đáp: “Tôi biết Trình Diệu Lan cô ta cũng từng đến đó.”
Được sự trợ giúp của hệ thống, Trình Diệu Vi biết mọi tình tiết diễn ra trong cuốn sách. Từ đó, cô có thể phán đoán tình hình rồi tìm cách ứng biến sao cho phù hợp.
Tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại, Trình Diệu Vi chưa muốn sử dụng những túi gấm mà cô nhận được nhờ vào việc hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ trước. Cô muốn tìm bằng chứng bằng khả năng của mình, đề phòng có trường hợp khẩn thiết cần sử dụng những quyền năng đặc biệt.
Ngay khi nhớ lại việc Tư Tử Phàm đã làm đêm qua, Trình Diệu Vi thực sự xúc động vì anh ta đang chủ động giúp đỡ mình. Ngoại trừ việc là một người đàn ông cực đoan, từng suýt nữa cắm sừng cô, ít ra Tư Tử Phàm không ngu ngốc tới mức bị người ta dắt mũi.